Gió thổi vào người lạnh buốt, hoa cỏ cây cối trong viện cũng dần héo úa, nơi chốn đều lộ ra cảnh tượng tiêu điều.
Mắt thấy mấy ngày nữa là lập đông, vì sợ Lâm Dĩ Hiên bị lạnh, Lê Diệu Nam vắt hết óc, ở chính viện làm một tầng sàn sưởi*, muốn cho y một kinh hỉ.
(*Sàn sưởi: Cho nước nóng vào hệ thống đường ống dưới sàn nhà để sưởi ấm.)
Sau một thời gian ở chung, sinh hoạt của hắn và Lâm Dĩ Hiên đã dần đi vào quỹ đạo, mặc dù không thể cầm sắt hoà minh giống như phu thê chân chính nhưng cũng có thể coi như tương kính như tân*. Càng tiếp xúc với Lâm Dĩ Hiên, hắn càng phát hiện mình thật sự nhặt được bảo bối, Lâm Dĩ Hiên tài hoa hơn người, mỗi khi chỉ điểm học vấn cho hắn đều có thể giúp hắn sáng tỏ. Nếu Lâm Dĩ Hiên không phải là song nhi, Lê Diệu Nam cảm thấy để y khảo cái trạng nguyên trở về phỏng chừng cũng không có vấn đề.
(*Cầm sắt hoà minh: nói về vợ chồng yêu thương hoà thuận. Tương kính như tân thì là tôn trọng lẫn nhau, cư xử lễ nghĩa.)
Kỳ thật ban đầu Lâm Dĩ Hiên có chút lo lắng, chỉ điểm học vấn cho Lê Diệu Nam cũng là y suy nghĩ thật lâu mới ra quyết định. Nam nhân không thích tức phụ lợi hại hơn mình, y sợ Lê Diệu Nam sẽ bởi vậy mà tâm sinh khúc mắc, nhưng may mắn, Lê Diệu Nam không chỉ không bất mãn, ngược lại lúc nào cũng cầm sách đi hỏi y, cho y có cảm giác được tôn trọng.
Lâm Dĩ Hiên cảm thấy phương thức ở chung như vậy thật tốt, y biết Lê Diệu Nam không yêu mình nhưng y chưa bao giờ hối hận đã kê đơn Lê Diệu Nam, bí mật này y sẽ mang theo vào quan tài.
Mấy ngày sau, người trong tộc đưa hạ lễ đến, cách hôm bọn họ gửi thư báo tin vui cho tộc vừa đúng mười ngày. Nhìn một đống hạ lễ lớn trước mắt, dù không là cái gì đáng giá, phần lớn là thổ sản nông thôn, tâm tình Lê Diệu Nam lại đặc biệt vui sướng, đột nhiên sinh ra một loại cảm khái, hiện giờ hắn xem như chân chính an cư lạc nghiệp ở cổ đại.
Liếc nhìn Lâm Dĩ Hiên bên cạnh đang kiểm kê hạ lễ, Lê Diệu Nam đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, ngươi có đưa tin cho người ở kinh không?”
Cả người Lâm Dĩ Hiên cứng đờ, yên lặng một lúc, tiếp tục việc trong tay, thản nhiên trả lời: “Ta gửi thư cho ca ca.”
Lê Diệu Nam đột nhiên thấy ảo não, hắn đúng là hỏi cũng không biết đường hỏi, nhớ rõ đêm đó Lâm Dĩ Hiên nói với hắn không ít chuyện của Cảnh Dương hầu phủ, hắn sao lại quên mất. Gửi thư cho ca ca mà không phải là gửi thư cho mẫu thân, điểm khác biệt này hắn sao lại không phát hiện ra.
“Đừng lo lắng, đợi ta thi đậu Cử nhân, chúng ta liền lên kinh, đến lúc đó ta đây ca tế xấu cũng phải bái kiến mẫu thân.”
Lâm Dĩ Hiên nghe xong trong lòng ấm áp, khuôn mặt thanh lê hiện lên một tia cười nhạt: “Cảm ơn ngươi.”
“Khách khí với ta làm gì.” Lê Diệu Nam hơi ngại ngùng, Lâm Dĩ Hiên ngày thường miệng lưỡi bén nhọn quen rồi, thình lình nói câu cảm tạ khiến hắn thật sự không quen, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Dĩ Hiên, trong lòng hắn vẫn là cao hứng.
Lê Diệu Nam há miệng muốn nói lại thôi, muốn hỏi Lâm Dĩ Hiên tại sao lại cùng người trong nhà nháo đến cương như vậy, nhưng lời đến bên môi lại phát hiện không mở miệng được, hắn rất sợ nhắc tới chuyện đau lòng lại khiến Lâm Dĩ Hiên khổ sở.
Chẳng biết tại sao, thấy bộ dáng rối rắm của Lê Diệu Nam, Lâm Dĩ Hiên lại hiểu Lê Diệu Nam muốn nói gì, cẩn thận suy tư một khắc, chậm rãi nói: “Đại bá muốn đưa ta đi Thái tử phủ.”
Lê Diệu Nam hơi ngẩn ra, đại não cấp tốc chuyển động, rất nhanh đã bắt được trọng điểm: “Vậy ngươi…”
Lâm Dĩ Hiên nhếch khoé môi, con ngươi đen bóng hiện lên một tia tàn nhẫn: “Ta sao có thể để bọn họ thực hiện được.”
Lê Diệu Nam khẽ cười, hắn cảm thấy so với Lâm Dĩ Hiên nhu thuận, hắn càng thích nhìn bộ dáng phu lang nhà mình tức giận hay ngoan tuyệt, thật sự hợp khẩu vị của hắn, nếu không phải giới tính không đúng, hắn rất muốn quăng người lên giường trực tiếp làm.
“Những đồn đại đó…” Lê Diệu Nam giấu không được mừng thầm trong lòng, cho dù đã sớm có sở đoán nhưng hắn vẫn muốn nghe Lâm Dĩ Hiên chính miệng nói ra.
Lâm Dĩ Hiên vốn cũng có quyết định này, hiện giờ hài tử cũng có, y không cần cố kỵ gì nữa. Dù Lê Diệu Nam không thương y nhưng đối với một nam nhân, nếu không giải thích rõ ràng, trong lòng Lê Diệu Nam tất nhiên sẽ còn khúc mắc, y cũng không muốn Lê Diệu Nam hiểu lầm. Khoé môi câu lên một độ cong mỉa mai, cười lạnh nói: “Là ta tự mình làm. Nếu không tự hắt nước bẩn, đám người kia sao có thể dễ dàng buông tha, không có Thái tử cũng sẽ có nhà khác, ta có năng lực thoát được mấy lần, ta sinh ra đã định trước là một quân cờ.”
Lê Diệu Nam hối hận, trong lòng bỗng sinh ra một cỗ thương tiếc, vươn tay chạm nhẹ gò má y, xúc cảm mềm mại khiến bàn tay tựa như đụng phải cái gì nóng mà hơi run lên, nhanh chóng rụt lại, cười nói: “Vậy ngươi phải cảm tạ bọn họ, nếu không sao có thể được một phu quân tốt như ta.”
Lê Diệu Nam ngại ngùng, sao lại có loại cảm giác ngại ngùng này, sao hắn lại có loại cảm giác mối tình đầu, giống như quay về thời điểm ở sơ trung? Sống hai đời rồi, đều một phen tuổi còn thẹn thùng, thẹn thùng cái gì, thực doạ người có được không!
Lê Diệu Nam ho khan hai tiếng, sửa sang lại biểu tình trên mặt, cho Lâm Dĩ Hiên một ánh mắt ngươi biết là tốt, hiên ngang xoay người bỏ đi.
Đợi cho Lê Diệu Nam đi rồi, Lâm Dĩ Hiên ôm bụng cười to, đã lâu không cười vui sướng như vậy, y thật sự cao hứng, phát hiện một bí mật nhỏ của Lê Diệu Nam.
Vài ngày trước, Lâm Dĩ Hiên phát hiện, đối với lời khen của người khác, Lê Diệu Nam hoặc là cả người đắc ý, hoặc là sẽ thẹn thùng, nhìn đông lại nhìn tây, người da mặt dày như hắn thế mà có lúc ngại ngùng, Lâm Dĩ Hiên cảm thấy chiêu này có lẽ sẽ thường dùng.
Năm ngày lập đông qua đi, sàn sưởi ở chính viện rốt cuộc làm xong, Lê Diệu Nam cho người đốt thử, hiệu quả không tệ lắm, ấm áp trong phòng dần xua tan hơi lạnh từ bên ngoài.
Buổi tối, Lê Diệu Nam mang Lâm Dĩ Hiên dọn lại đây. Cởi giầy, giẫm trên sàn gỗ, Lâm Dĩ Hiên rất ngạc nhiên, không biết Lê Diệu Nam làm thế nào mà sàn nhà ấm hơn cả buồng sưởi trong cung.
Lê Diệu Nam rất đắc ý, thấy ánh mắt kinh ngạc của Lâm Dĩ Hiên, chỉ thiếu chút nữa không nhếch đuôi lên ve vẩy.
Lâm Dĩ Hiên buồn cười đồng thời cũng nổi lên một trận cảm động, vô luận Lê Diệu Nam đối tốt với y có phải vì hài tử hay không nhưng phần tâm ý này quả thật đáng quý, ngoại trừ mẫu thân và ca ca, chưa bao giờ có người đối tốt với y như vậy. Có Lê Diệu Nam làm đối lập, nhớ lại chuyện đời trước, Lâm Dĩ Hiên đột nhiên cảm thấy mình rất ngốc. Chân tâm và giả ý sao có thể so sánh, nếu không phải bị tình cảm che mờ lý trí, chỉ cần dụng tâm nhìn, y sao lại không phát hiện một ít manh mối đã sớm lộ ra.
“Công tượng đâu?” Lâm Dĩ Hiên chớp chớp mắt, vẻ mặt khát cầu nhìn Lê Diệu Nam.
Lê Diệu Nam rất đắc ý, loại cảm giác được sùng bái này quả thật rất tốt đẹp, nhướn mày nhìn y, hàm ý trong mắt đại khái là, ngươi cầu ta đi, cầu ta ta sẽ nói cho ngươi biết.
Lâm Dĩ Hiên không còn gì để nói, hung hăng cấu hắn một cái.
Lê Diệu Nam hít sâu một hơi, phu lang rất hung hãn cũng không tốt, vội vàng xin khoan dung: “Đau, đau, đừng mà, ta nói, ta nói không được sao?”
Lâm Dĩ Hiên cao quý lãnh diễm nâng cằm, chờ câu tiếp của hắn.
Lê Diệu Nam nhếch nhếch miệng, nhìn Lâm Dĩ Hiên sinh động như thế, hắn cảm thấy chịu đau một chút cũng đáng, lấy lòng nói: “Công tượng đi về rồi, nếu ngươi muốn dùng người, ta gọi tới cho ngươi.”
Lâm Dĩ Hiên trầm tư rồi lại trầm tư, đôi mắt mới vừa rồi còn trong trẻo bỗng trở nên ảm đạm, hơi có vẻ mất mát thở dài: “Thôi, có công tượng cũng vô dụng.”
“Vì sao?” Lê Diệu Nam nhíu mày, cực không thích bộ dáng này của y.
Lâm Dĩ Hiên thản nhiên nói, nghe không ra cảm xúc: “Vốn muốn cho bọn họ đi kinh thành, thời tiết phương bắc lạnh, ta muốn tỏ hiếu tâm với mẫu thân, nhưng mà….” Cảnh Dương hầu phủ nếu biết là y đưa người đến, chỉ sợ ngay cả cửa cũng không cho vào.
“Này thì đơn giản.” Lê Diệu Nam nghĩ một chút, cười nói: “Sàn sưởi không phải rất khó, ta có bản vẽ, ngươi đưa qua cũng được, công tượng ở đâu cũng có thể tìm, cái này không đáng để buồn lòng.”
Lâm Dĩ Hiên ngẫm lại cũng phải, lại vui vẻ ra mặt ép hỏi bản vẽ của Lê Diệu Nam.
Lê Diệu Nam đỡ trán, cảm thấy tính tình dựng phu* biến hoá thật nhanh, Lâm Dĩ Hiên đúng là chốc lát lại đổi một sắc mặt, hiện giờ vừa mới mang thai đã như vậy, mấy tháng nữa thì biết làm sao. Lê Diệu Nam càng nghĩ càng phát sầu, nhưng sầu cũng cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
(*dựng phu: người đàn ông mang thai)
Có một số việc tưởng không đến, hai ngày sau, Lâm Dĩ Hiên bắt đầu nghén, ăn gì cũng nôn, sắc mặt tái nhợt, cả người đều gầy một vòng.
Lê Diệu Nam một cái đầu hai cái đại, tìm đủ mọi cách cho y ăn, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi khổ của dựng phu, kỳ thật bản thân hắn cũng khổ nhưng hắn vui lòng.
Tính toán một chút tiền dư lại trong tay, Lê Diệu Nam cắn răng mua một thôn trang ôn tuyền ở ngoại thành.
Hiện giờ có gian trà lâu đầy khách cả sảnh đường, mỗi tháng thu được ước chừng sáu trăm lượng bạc, hắn tin tưởng không bao lâu sẽ hồi được vốn, tiêu tiền cũng không cần quá chặt chẽ. Mệt cái gì cũng không thể bạc đãi dựng phu, mùa đông ở cổ đại thiếu rau dưa, người nhà giàu phần lớn là ăn thịt, ngay cả hắn lúc dùng cơm cũng không có khẩu vị, huống chi là Lâm Dĩ Hiên.
Lê Diệu Nam cho người trồng rau ở ôn tuyền thôn trang, tuy không biết người hiện đại làm nhà kính như thế nào nhưng chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa nhìn thấy heo chạy sao, đại khái nguyên lý cũng như vậy, không có túi plastic thì có thể dùng vải dầu thay thế, nếu thành công, trước năm mới phỏng chừng có thể ăn.
Lâm Dĩ Hiên nôn thật nhiều nhưng lại rất ngoan, không cáu kỉnh, Lê Diệu Nam nhìn mà đau lòng, kỳ thật hắn tình nguyện Lâm Dĩ Hiên không có gì liền đâm hắn hai câu, như vậy trong lòng mới dễ chịu.
Lê Diệu Nam bận bịu xong công việc, chỉ thấy Lâm Dĩ Hiên ủ rũ nằm ghé vào bàn, ngay cả Thượng cổ diễn nghĩa mấy hôm trước y thích nghe nhất cũng không hấp dẫn được hứng thú của y.
“Hôm nay có khó chịu không?” Lê Diệu Nam thân thiết nhìn y, trong mắt lộ ra lo lắng.
Lâm Dĩ Hiên lắc đầu, miễn cưỡng lên tinh thần, chậm rãi mỉm cười với hắn: “Ta không sao, nghe nói mang thai đều như vậy, ngươi đừng lo lắng.”
“Ta mua một cái thôn trang có ôn tuyền, hôm khác chúng ta đến đó giải sầu, ngươi cũng đừng cứ ở nhà buồn.”
Lâm Dĩ Hiên ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù có chút không tình nguyện, thời tiết bên ngoài thật sự lạnh, nhưng y biết Lê Diệu Nam muốn tốt cho y, mấy ngày nay thấy Lê Diệu Nam vội đến vội đi, y không phải người không biết phân biệt, y không giúp được cái gì, duy nhất có thể làm chính là nghe lời một ít.