Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang

Chương 77



Hai mươi tám tháng sáu, tân khách đầy ngập sảnh đường Lê phủ, đại bộ phận người nhận thức Lê Diệu Nam đều tới.

Đồng nghiệp ở Hàn Lâm Viện đến sớm nhất, sôi nổi dâng lên hạ lễ, Lê Diệu Nam mời bọn họ vào ngồi. Ngay sau đó, Chu Tiềm và Lý Minh Chương đến, bọn họ một người là thứ tử Ngự sử, một người là đích tử Bắc Uy Hầu, tăng thể diện cho Lê Diệu Nam rất nhiều.

Tiếp đến, người từ Uy vũ Tướng quân phủ cũng tới. Đại tướng quân vốn là lão sư của Lâm Trí Viễn, Lâm Trí Viễn đi rồi, Lâm Dĩ Hiên vẫn duy trì quan hệ rất tốt, hai nhà thường xuyên đi lại. Mùa đông Lâm Dĩ Hiên đưa rau tươi qua, mùa hạ lại đưa không ít băng, hiện giờ nhi tử y tròn một tuổi, Tướng quân phủ tất nhiên cũng cấp cho vài phần mặt mũi.

Người Hàn Lâm Viên chấn động, Lê Diệu Nam ngày thường không thể hiện, bọn họ chỉ cho rằng Lê Diệu Nam là một Thám hoa mà thôi, không nghĩ tới sau lưng nhiều nhân mạch như vậy.

Khi thấy Ngự tiền Đại học sĩ Diệp đại nhân đưa hạ lễ tới, người Hàn Lâm Viện lau mồ hôi lạnh một phen, trong lòng tuy có chút ghen tị nhưng càng nhiều là may mắn và khâm phục. May mà lúc trước mình không quá mức khó xử Thám hoa lang. Khâm phục Lê Diệu Nam không mượn dùng ngoại lực, một mình phấn đấu ở Hàn Lâm Viện, loại dũng khí này không phải ai cũng có.

Nếu nói lúc trước có người cảm thấy Lê Diệu Nam ra vẻ đạo mạo, quỷ kế đa đoạn, như vậy sau hôm nay, mọi người chỉ biết kính nể, cho rằng Lê Diệu Nam có cốt khí, là tấm gương sáng.

Không lâu sau, Binh bộ Thượng thư phủ đưa tới hạ lễ, Liêm Quận vương phi cũng tự mình đến, tiệc tròn tuổi của Tiểu Húc Nhi đạt tới cao trào mới.

Liêm Quận vương phi thực thích Tiểu Húc Nhi, mỗi lần thấy đều yêu vô cùng, chỉ thở dài mình không có khuê nữ, nếu không tương lai nhất định phải để Tiểu Húc Nhi là nữ tế.

Lê Diệu Nam nghe nói thế liền lau mồ hôi lạnh, trong lòng thầm than một tiếng "nguy hiểm thật, may mà Liêm Quận vương phi không có khuê nữ, hắn cũng không định cho nhi tử một đoạn oa oa thân. Ai biết sau này lớn lên nàng kia có đức hạnh gì, ngay cả cổ đại quy củ sâm nghiêm, không thể tự do luyến ái, hắn cũng hy vọng nhi tử có thể lấy một người biết rõ đạo lý, chủ quân, huyền chủ cái gì, nhi tử của hắn không tiêu thụ nổi."

Rất nhanh, tân khách đến đông đủ, canh giờ Tiểu Húc Nhi chọn đồ vật đoán tương lai cũng đến.

Lâm Dĩ Hiên ôm hài tử chậm rãi đi ra. Tiểu Húc Nhi hôm nay mặc một cái yếm đỏ thẫm, trên cổ đeo khoá trường mệnh, hai tay nhỏ đeo chuông, tóc chỉ để một dúm trên trán, bộ dáng đáng yêu không chịu được. Thấy trong nhà nhiều người, Tiểu Húc Nhi cũng không sợ, tay nhỏ vung vẩy kêu đinh đang, nghe thích cười khanh khách.

“A phụ, A phụ.” Tiểu Húc Nhi thấy Lê Diệu Nam, miệng bắt đầu ồn ào, tay còn không ngừng múa may.

Lê Diệu Nam trong lòng mềm mại như sắp tan chảy, vươn tay ôm nhi tử lại đây, hai tay giơ lên cao, Tiểu Húc Nhi tưởng lại chơi phi phi, vừa cười vừa vỗ tay, hai chân mập mạp đạp đạp.

“Đông Lâm huynh thật có phúc khí.” Lý Minh Chương ao ước không thôi, sắc mặt lộ vẻ thèm muốn, không biết hài tử tương lai của hắn ta có thể đáng yêu như vậy không.

Chu Tiềm cười, hôm nay hắn ta đi một chuyến này vốn không được lão tử cho phép nhưng hiện tại mỗi ngày đều đối nghịch với lão tử, một chuyện này chẳng tính là gì: “Không bằng tẩu phu nhân tương lai sinh nữ nhi, vừa lúc ngươi có thể kết thân gia với Đông Lâm.”

“Cái này hay.” Tâm niệm vừa chuyển, Lý Minh Chương lại bắt đầu do dự, nhất thời cảm thấy Tiểu Húc Nhi không đáng yêu, sắc mặt cũng không hồ hởi như trước nữa, thản nhiên nói: “Vẫn là chờ xem đã.” Ai biết hài tử này lớn lên có tốt hay không, cũng không thể bởi vì nhất thời nói đùa mà chậm trễ một đời hạnh phúc của nữ nhi.

Chu Tiềm quay sang chỗ khác cười, bát tự còn chưa xem đâu, Văn Uyên đã coi như thật, còn không biết Đông Lâm có nguyện ý hay không, dù sao nữ nhi của Công chúa không dễ hầu hạ.

Lý Minh Chương lập tức nhận ra mình nghĩ quá nhiều, tức giận lườm Chu Tiềm một cái, còn không phải hắn ta khơi mào đề tài.

Theo hai người nói chuyện phiếm, bàn chọn đồ đã bố trí chỉnh tề, bên trên bày đủ các loại vật phẩm, Lê Diệu Nam đặt Tiểu Húc Nhi lên bàn, sờ đầu nhi tử, dụ dỗ: “Ngoan, thích cái gì thì lấy.”

Lâm Dĩ Hiên tràn đầy tự tin, phải biết vì bữa tiệc hôm nay, y đã rèn luyện nhi tử hai tháng, Tiểu Húc Nhi khẳng định sẽ không thua kém ai.

“A phụ, a phụ, muốn, muốn.” Tiểu Húc Nhi rất nhanh đã bị đầy bàn đồ vật hấp dẫn lực chú ý, nháy mắt vứt phụ thân ra sau đầu.

Lâm Dĩ Hiên huấn luyện thật hữu hiệu, Tiểu Húc Nhi đầu tiên nắm một cái bút, còn không đợi người khác chúc, nó liền nhét bút vào yếm, sau đó bắt đầu chơi, mỗi đồ vật đều nhìn một cái, thích liền nhét vào yếm, không thích ném một bên, đùa đến long trời lở đất.

Lâm Dĩ Hiên che mặt, thế nào cũng không nghĩ tới nhi tử nhà mình sẽ hành động như thế.

Lê Diệu Nam cười như không cười liếc nhìn phu lang nhà mình, yếm trước ngực Tiểu Húc Nhi cũng là kiệt tác của phu lang, Tiểu Húc Nhi hiện tại đã dưỡng thành ý thức, đồ trong yếm là của nó, ai cũng không thể động vào.

“Cho, cho.” Tiểu Húc Nhi nhìn chằm chằm phụ thân, rất hào phóng tặng đồ nó không cần cho người khác.

Lê Diệu Nam tỏ vẻ ghét bỏ, nhi tử này rốt cuộc giống ai? Từ nhỏ đã vô liêm sỉ như vậy.

Nói, không phải giống ngươi sao?

Rốt cuộc, Tiểu Húc Nhi chơi đủ, ngoại trừ đồ trong yếm còn lại là đồ quá lớn, một tay cầm bàn tính lay động kêu lạch cạch, một tay thì cầm quyển Luận ngữ.

Lâm Dĩ Hiên đỡ trán, này tính cái gì.

Vẫn là biểu tẩu vỗ tay, cười tủm tỉm nói: “Nhìn Húc Nhi của chúng ta có bao nhiêu khả năng, tương lai nhất định sẽ là người văn võ toàn tài.” Phải biết trong yếm của Tiểu Húc Nhi, tiểu đao, bút lông, quan ấn, ngọc bội, đồ chơi, cái gì cũng có.

Lâm Dĩ Hiên kéo ra một tia cười cứng ngắc, bế Tiểu Húc Nhi lên.

“Đa thân, đa thân, cho, cho.” Tiểu Húc Nhi vừa nói vừa lấy bút lông ra đưa đa thân, chỉ cho rằng đa thân nhà mình thích, mỗi lần đều bắt mình lấy bút, nếu không sẽ tức giận, không cho ăn kẹo.

Lâm Dĩ Hiên không còn gì để nói, y đây gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, yên lặng tiếp nhận bút lông. Lê Diệu Nam phì cười ra tiếng, khó có khi nhìn thấy phu lang nhà mình kinh ngạc, thật sự thú vị.

Ở đây nhiều phụ nhân, nào còn cái gì không rõ, lúc các nàng ở nhà cũng sẽ huấn luyện tiểu hài tử chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng cái gì cũng túm như Lê Húc quả thật hiếm thấy. Liêm Quận vương phi trêu ghẹo: “Nhi tử ngươi thật hiếu thuận.”

Lâm Dĩ Hiên mặt đỏ tai hồng, rất nhanh lại đắc ý, cứ việc y chưa nghĩ đến Húc Nhi cho là mình thích bút lông, nhưng nhi tử đưa đồ cho mình không phải là hiếu thuận sao?

Một hồi chọn đồ vật hoàn mỹ kết thúc, Tiểu Húc Nhi hôm nay có thể nói là đại phong xuất đầu, thấy ai cũng cười, muốn đồ gì là không chút nương tay, yếm nhỏ trước ngực nhét đầy, tất cả đều là đồ chơi tân khách đùa với nó.

Nhi tử Thám hoa lang thực đáng yêu ngày hôm sau liền truyền khắp kinh thành. Mặc dù chức quan của Lê Diệu Nam nhỏ nhưng người tới cửa chúc mừng quá nhiều, ngay cả Liêm Quận vương phi cũng đích thân tới, Lê Diệu Nam tất nhiên cũng theo nước mà thuyền lên.

Ngày kế đi vào Hàn Lâm Viện, Lê Diệu Nam rất mẫn cảm phát hiện thái độ người chung quanh với hắn càng thêm thân thiết, ngay cả vài vị đại nhân bình thường đối với hắn như gần như xa khi gặp hắn cũng gật đầu vấn an, ra vẻ quen thân.

Lê Diệu Nam không có gì không thích ứng, chỉ càng thêm lợi dụng tâm tính mọi người, làm tốt quan hệ với đồng nghiệp.

Cùng lúc đó, Lục hoàng tử phi sinh non một nữ nhi ốm yếu, so sánh với nhi tử Thám hoa lang, Lục hoàng tử thấy mình bị ma chướng. Gã không rõ vì sao mình sẽ bắt lấy Lâm Tiểu Cửu không tha, mỗi khi nghe thấy tin tức về Cửu Nhi, trong lòng càng thêm hối hận. Gã đến bây giờ cũng chưa có nhi tử, nhịn không được sẽ nghĩ, hài tử kia nếu là nhi tử của mình thì thật tốt. Phụ hoàng khẳng định sẽ thích, nói không chừng còn có thể tăng thể diện trước mặt Phụ hoàng.

Mỗi người đều như vậy, có đối lập sẽ thấy cuộc sống của mình không như ý, sau đó lại bắt đầu hối hận lúc trước.

Lâm Dĩ Hiên trăm triệu không ngờ rằng, y bên này còn chưa đáp lễ Lục hoàng tử, Lục hoàng tử bên kia đã cho y một đại “kinh hỉ”, kinh hỉ đến nỗi y muốn hộc máu, muốn giết người, muốn nhổ tận gốc phe phái Lục hoàng tử.

Lâm Dĩ Hiên lúc này là thật sự nổi giận, tức giận hơn lúc nào hết!

* * *

Sinh hoạt của Lê Diệu Nam tại Hàn Lâm Viện dần đi vào quỹ đạo, chỉ tiếc còn chưa gặp được Hoàng Thượng. Hiện tại duy nhất khiến hắn an tâm là bản thảo Thượng cổ diễn nghĩa mỗi ngày đều phải đưa đến Liêm Quận vương phủ, có đôi khi mình vội mà quên mất, bên kia còn phái người đến thúc.

Người làm Hoàng đế quả nhiên tâm tư khó lường, nếu không phải Liêm Quận vương ám chỉ, hắn sẽ cho rằng Hoàng Thượng sớm đã không nhớ rõ tiểu nhân vật là mình. Dù sao liên tục ba tháng hoàn toàn không có tin tức, cho dù hắn có nắm chắc thì theo thời gian trôi qua cũng sẽ bắt đầu không kiên định, kiên nhẫn của Hoàng đế quả thật người thường không thể sánh bằng.

Hôm nay, Vương đại nhân thiết yến trong nhà, Lê Diệu Nam đáp ứng đến dự.

Vốn hắn không muốn đi, chẳng biết tại sao hắn cứ cảm thấy Vương đại nhân không có hảo ý, cho dù Vương đại nhân cười hoà ái, thoạt nhìn giống người thành thật nhưng hắn càng tin trực giác của mình. Chỉ tiếc hắn không thể cự tuyệt, chức quan người ta cao hơn hắn, mọi đồng nghiệp đều đến, không thể chỉ thiếu mình hắn, bất đắc dĩ Lê Diệu Nam đành đi theo mọi người.

Vương đại nhân an bài thực chu đáo yến hội, rượu ngon, mỹ nhân.

Trên bàn rượu ngon món ngon, giữa sân mỹ nữ nhẹ nhàng bắt đầu múa, tiếng nhạc uyển chuyển êm tai, văn nhân nhã sĩ yêu nhất cái này, các vị đại nhân hứng thú dào dạt, ngẫu nhiên còn ngâm một thủ thơ.

Chỉ có Lê Diệu Nam thiếu hứng thú, ở hiện đại cái dạng mỹ nữ gì mà chưa từng thấy, mỹ nữ cổ đại tuy càng tự nhiên, nhưng nói thật mi kia mắt kia, hoá trang kia không thể so với con gái hiện đại. Từ khi có phu lang, nếu ngay từ đầu chỉ vì hài tử, hắn vẫn có thể ăn chơi đàng điếm, nhưng ở chung đến bây giờ những điều tốt đẹp của phu lang sớm đã khắc vào đáy lòng, hắn không muốn làm ra bất cứ chuyện gì khiến phu lang thương tâm.

“Nếu Lê đại nhân không thích thì đổi người khác đến.” Vương đại nhân cười trêu ghẹo, trong mắt hiện lên một tia thâm ý.

“Đa tạ Vương đại nhân ưu ái, chí của hạ quan không ở đây, thỉnh đại nhân thứ lỗi.” Lê Diệu Nam cười nhạt, cũng không thèm để ý giễu cợt của người ngoài, hắn có kiên trì của hắn.

Lưu đại nhân bên người cũng không mỹ nữ, giải vây: “Lê đại nhân chỉ yêu phu lang trong nhà, Vương đại nhân đừng miễn cưỡng hắn, cẩn thận Lê đại nhân trở về không tiện công đạo.”

Vương đại nhân cười ha ha: “Thì ra Lê đại nhân là một người si tình, là bản quan sai, tự phạt một ly, Lê đại nhân thỉnh.”

Lê Diệu Nam nâng chén đáp lễ, uống một hơi cạn sạch, cảm kích nhìn Lưu đại nhân, thấy ánh mắt mình không tồi, lần đầu tiên đã nhìn trúng ông ta, Lưu đại nhân đúng là một vị quan tốt nghiêm cẩn, làm bạn cũng đủ nghĩa khí.