Xuyên Qua Tinh Tế Ta Trồng Cây Làm Ruộng

Chương 29: Bị tập kích



Kết thúc buổi đấu giá, sau khi đưa Hạ Hoài An về phòng, Ân Huyền liền đi mất.

Hồi ở Hy Viên tinh Hạ Hoài An phát hiện Ân Huyền cứ thần thần bí bí làm chuyện gì đó. Có vài buổi hắn rời khỏi Hy Viên, khi trở về cũng không giải thích gì.

Là người bên gối Ân Huyền đương nhiên Hạ Hoài An cũng có chút phát hiện. Khoảng thời gian này, Ân Huyền thường tiếp xúc với một số đại sư trang sức nổi tiếng, có lẽ Ân Huyền muốn tặng cậu một lễ vật, muốn cho cậu một kinh hỷ nên cứ giấu đầu hở đuôi.

“Tinh.” Là tiếng thông báo tin nhắn của quang não.

Tin nhắn hiển thị Cơ Linh Lung bảo cậu đến vườn ươm số 8 để chọn cây giống.

Cậu và Cơ Linh Lung đã ước định với nhau ngày mai đến vườn ươm lấy cây giống. Nhưng không biết vì sao Cơ Linh Lung muốn hôm nay cậu lấy luôn, giờ cậu đang rảnh lấy trước cũng không có vấn đề gì.

Đến vườn ươm Cơ gia thì có một lão giả đã đợi cậu ở cổng từ trước. Vừa thấy cậu, ông ấy liền niềm nở tiếp đón: “Hạ thiếu gia, ngài đến rồi. Tiểu thư có việc đột xuất nên bảo lão đây đón tiếp Hạ thiếu.”

Lão giả tên là Lâm Ba, là một mộc hệ dị năng thất cấp, quản lý của vườn ươm số 8 Cơ gia.

Hai người đi vào tòa nhà kính. Mỗi một loại linh thảo ở đây đều được phân chia ở chỗ riêng biệt, mỗi khu đều có hệ thống nhiệt độ, độ ẩm riêng.

Vừa dẫn đường, Lâm Ba vừa nói: “Cây giống ngài cứ tự nhiên lựa chọn, nếu có vấn đề gì, ngài nói với ta là được. Lão hủ là quản lý ở đây, có thể hỗ trợ Hạ thiếu một vài.”

“Vậy ta cảm ơn ngài trước.”

“Hạ thiếu là khách quý của Cơ gia, ngài không cần khách khí với lão hủ.”

“Vậy ta không khách sáo nữa.”

Rất nhanh hai người đã đến khu gieo trồng Huyết Sâm. Những cây non vừa mới nhú lên tuy mong manh nhưng sinh cơ đủ đầy. Mỗi một cây mầm ở đây đều đã trải qua sàng lọc nên chất lượng không có sai lệch với nhau nhiều. Chúng đều là mầm cây chất lượng tốt.

Là một mộc hệ dị năng giả siêu cấp, Hạ Hoài An có thể cảm ứng được sinh cơ trong mỗi cây mầm rõ ràng tường tận. Lựa xong mấy mầm cây có mắt duyên, để chúng sang một bên. Lát nữa ra về mầm cây sẽ được nhân viên gửi đến khách sạn cậu đang ở.

Lâm Ba tiếp tục dẫn cậu đến chỗ mầm Linh Chi Thái Tuế. Linh Chi là nấm nên được trồng ở nơi khác.

“Hạ thiếu tuổi trẻ tài cao có một tay bản lĩnh trồng linh dược, khiến lão hủ đây phải cam bái không bằng.”

“May mắn mà thôi.”

“May mắn cũng là một loại thực lực. Không như lão đây, tuy là cao cấp dị năng nhưng tuổi già rồi chỉ có thể quản lý mấy cây mầm này an hưởng tuổi thọ.”

“Ngài nói đùa. Muốn làm quản lý một linh vườn cho Cơ gia đương nhiên phải có năng lực xuất sắc. Đâu chỉ đơn giản là an hưởng tuổi thọ như ngài nói.”

“Ha ha ha.” Lão giả cười lớn: “Rất nhiều người nói Hạ thiếu bất cận nhân tình. Xem ra lời đồn không đáng tin a.”

“Ta chỉ là không thích tiếp xúc với người lạ thôi. Dù sao những người tìm ta có rất nhiều là người không có hảo ý.”

“Thật vậy sao? Xem ra Hạ thiếu cũng quá cẩn thận rồi.”

Hạ Hoài An mỉm cười: “Cẩn thận như vậy nhưng vẫn có phường đầu trâu mặt ngựa tìm đến. Là ta cẩn thận không đủ mới đúng.”

Nói xong mắt Hạ Hoài An hiện lên một tia lạnh lẽo.

Ở phía trước, Lâm Ba cứng đờ người, lão xoay người lại, ánh mắt trợn to.

Dây đằng dị năng nhanh chóng toát ra từ tay cậu rồi trói chặt người đối diện.

Ánh mắt Lâm Ba không thể tin nổi: “Hạ thiếu, ngài đây là đang làm gì? Có phải ngài hiểu lầm gì rồi không?”

“Hiểu lầm?”

Dây năng lượng trói càng chặt. Dù Lâm Ba cũng là thất cấp dị năng nhưng cấp bậc thiên phú kém khá xa, lão ta dùng hết toàn lực cũng không thể thoát khỏi. Lão đỏ bừng mặt gằn giọng: “Hạ thiếu đừng quên nơi này là ở đâu.”

“Ta không quên. Ngươi nên cảm tạ nơi đây là địa bàn Cơ gia, nếu không ngươi đã là một thi thể.”

Hạ Hoài An biểu tình cực kỳ lạnh nhạt, ánh mắt ấy như tử thần đòi mạng khiến Lâm Ba rét run trong lòng.

Bỗng “đùng, đùng, đùng” vang lên. Xung quanh tràn ra khói mù rất nhanh đã bao phủ con đường.

Trong não, A Nhất hoảng hốt: “Không tốt, là U Mê hương, ký chủ cẩn thận.”

Phía sau, đằng trước đi ra vài bóng ảnh.

Hạ Hoài An chau mày. Đám người này cũng coi trọng cậu quá rồi. Năm thất cấp dị năng giả, hai bát cấp dị năng giả. Còn có U Mê hương gì đó nữa.

Không đợi đám người vọt về phía mình, Hạ Hoài An thả xung quanh một nắm hạt giống. Dây đằng cấp tốc sinh trưởng.

Phía xa một hắc y nhân không có hảo ý nói: “Ngươi tốt nhất giơ tay chịu chói. Nếu không, đừng trách chúng ta ra tay không có chừng mực.”

“Chưa chắc người phải chịu trói là ai đâu.”

Không để đám hắc y nhân định thần lại, bỗng cùng một lúc năm tên thất cấp dị năng bị dây đằng từ đâu chui ra chói chặt.

Thấy tình hình không ổn, hai tên bát cấp dị năng định quay đầu bỏ chạy. Xung quanh đằng dây đã bao phủ tất cả con đường.

Cũng rất nhanh hai tên bát cấp cũng bị trói lại. Tính cả Lâm Ba, giờ tổng cộng tám người đang bị cuộn như bánh quai chèo, chúng giãy giụa cách mấy cũng không thoát khỏi trói buộc.

Sương mù đã tan đi.

Mặt Lâm Ba thập phần khó coi: “Ngươi cư nhiên không trúng mê hương.”

Một tên bát cấp dị năng nói: “Thông tin là giả. Ngươi căn bản không phải là thất cấp dị năng. Một thất cấp dị năng sao có thể lợi hại như vậy?”

Hạ Hoài An mặc kệ đám người trước mặt nói cái gì, chỉ cần họ nhúc nhích một chút thì dây đằng càng xiết càng chặt.

Từ lúc dây đằng mọc lan tràn, hệ thống phòng ngự bị lan đến, tiếng chuông cảnh báo cứ inh ỏi vang.

Sàn nhà, vách tường loang lổ vết nứt.

Hạ Hoài An mặt không cảm xúc đứng im.

Hầu hết nhân viên đã bị Lâm Ba điều đi nơi khác nên có tiếng cảnh báo vẫn chưa có ai kịp đến.

Rất nhanh một phi thuyền xa hoa có tiêu chí đặc sắc cá nhân đậu trên tòa nhà kính số 8.

Ân Huyền gấp gáp đi đến trước mặt cậu: “Em không sao chứ?”

Khuôn mặt lạnh lùng của cậu giãn ra một chút: “Không sao!”

Ân Huyền vẫn không an tâm nhìn cậu khắp một vòng. Thấy cậu không có vết thương gì hắn mới thở dài một hơi.

Ân Huyền lạnh giọng: “Bắt hết đám người này mang về thẩm tra.”

Ngô Văn tuân mệnh: “Vâng thưa chủ nhân.”

Ở phía sau, Cơ Linh Lung và một số người của Cơ gia hớt hải đến muộn. Nhìn thấy nhà kính như một mớ hỗn độn, cô hoảng hốt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao nơi này lại thành ra như vậy?”

Ân Huyền sắc mặc rất không tốt: “Cô muốn biết gì cứ trao đổi với trợ lý của ta đi. Ta đưa Tiểu An về trước. Ta mong Cơ gia nhanh chóng đưa ra một lời giải thích hợp lý.”

Hắn nói xong không màng Cơ gia người có vẻ mặt gì liền bế Hạ Hoài An lên phi thuyền rồi bay đi.