Xuyên Sách: Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Chương 59: Bà cụ



Gia Linh năm nay sáu tuổi, cô nhóc có làn da ngâm, khuôn mặt hao hao giống Dương Gia Nghi. Gia Ngọc thì hai tuổi, có lẽ vì sinh non mà bé rất ốm. Bù lại, bé có một đôi mắt rất to và sáng.

"Hai đứa đói không?" Dương Gia Nghi hỏi nhỏ.

Gia Linh Gia Ngọc bẽn lẽn gật đầu: "Dạ có ạ."

Cô sờ lên mái tóc Gia Linh, mái tóc xơ khô ánh lên một chút màu vàng.

"Đi tắm trước nhé, tắm xong chị dẫn hai đứa đi ăn."

Gia Linh nghe vậy thì chạy về phía bao đồ của hai chị em, nhanh nhẹn mở ra chọn quần áo. Gia Ngọc đã được Dương Gia Nghi thả xuống giường. Bé quấn cô lắm, ngồi sát cạnh cô, đầu tựa qua. Đến giờ Dương Gia Nghi vẫn chưa nghe được cô bé nói chuyện, chắc là bé chưa biết nói.

"Gia Ngọc, em mặc cái này nhé?" Gia Linh vừa giơ chiếc váy xanh trên tay lên, vừa quay đầu lại hỏi em.

Gia Ngọc gật đầu, giọng mềm mụp: "A!"

Ba người chuẩn bị xong, dắt nhau ra tới cửa phòng, Dương Gia Nghi chợt cảm nhận được vạt áo bị kéo nhẹ.

"Sao vậy?" Cô hỏi Gia Linh.

Gia Ngọc cũng xoay mặt qua, vẻ mặt như đầy dấu chấm hỏi: "A?"

Giọng Gia Linh lí nhí: "Chị không mang phiếu tắm ạ?"

Dương Gia Nghi giật mình. Phiếu tắm? "Tắm cũng cần phiếu sao?"

Nhà khách này không có phòng tắm nhưng cạnh bên có nhà tắm công cộng. Cô cứ tưởng trả tiền là được. Thì ra còn cần phiếu. Chuyện này làm khó cô rồi.

Dương Gia Nghi xoa trán: "Chị không có phiếu tắm rồi, làm sao đây?"

Gia Linh nghe vậy thì chạy vào trong, mang ra một cái túi da đưa cho cô: "Bên trong có ạ."

Dương Gia Nghi mở ra, bên trong chỉ có một ít tiền nhưng có rất nhiều phiếu. Cô có rất nhiều điều khó hiểu, nhưng lúc này không phải là lúc để hỏi, đi tắm rồi đi ăn là quan trọng nhất.

Tắm rửa xong đã là một tiếng sau. Bốn người thêm cả Dương Hữu Đức vội vàng đi đến tiệm cơm Quốc Doanh. Trời đã tối mịt rồi. Tiệm cơm cũng đóng cửa. Cả bốn đói meo, bụng đang làm ầm ĩ.

"Cũng tại chú, quên cả thời gian..." Dương Hữu Đức tự trách. "Mấy đứa về phòng đợi chú."

"Dạ."

Dương Gia Nghi dắt hai đứa nhỏ về. Cô thở dài trong lòng, nếu lúc nãy cô không dẫn chúng đi tắm thì có lẽ còn kịp. Cũng tại hôm giờ quen mua đồ trong siêu thị nên trong nhất thời đã quên giờ giấc sinh hoạt của người đương thời.

Lúc này ai cũng đói, cô có thể mua thức ăn trong siêu thị nhưng không dám mang ra, chỉ có thể chờ mong vào chú Hữu Đức.

Cổng vào nhà khách vẫn đang mở, nhân viên đã về hết rồi. Lúc này chưa có điện nên đường tối đen, vắng người qua lại.

Chợt, bên đường, nơi góc tối có thứ gì đó đàn chuyển động. Gia Linh sợ hãi nắm chặt góc áo của Dương Gia Nghi, Gia Ngọc cũng thấy được, cô bé lấy tay chỉ qua: "A!"

Dương Gia Nghi nhìn theo, thiếu ánh sáng vẫn không làm khó được cô. Thiếu nữ nheo mắt đánh giá.

Cô nắm lấy Gia Linh, bồng Gia Ngọc. Cả ba dừng bước trong một khoảng cách tương đối an toàn.

Chính vào giây phút này, một ai đó từ góc khuất đi ra. Đó là một bà cụ già nua, tóc màu muối tiêu, mũi khoằm, gương mặt đầy nếp nhăn lấm tấm đầy rẫy đồi mồi.

Gia Linh nhận ra bà ấy. Cô bé nắm chặt lấy tay chị, trốn về phía sau. Gia Ngọc thì co rúm.

Dương Gia Nghi cảm nhận hai đứa nhỏ đang bất an và sợ hãi.

"Có chuyện gì không bà?" Thiếu nữ vừa trấn an hai đứa nhỏ, vừa lên tiếng hỏi. Bà lão lúc này đã đứng ra như đang chặn đường.

Bà ta cười, mấy cái nếp nhăn run rẩy, khuôn mặt lại không có nét hiền từ của người già mà đầy sự khắc nghiệt. Loáng thoáng có nét của mấy mụ phù thuỷ trong truyện cổ tích.

"Gia Linh Gia Ngọc không chào bà Sáu à?" Giọng bà t khàn khàn, âm trầm, lại thêm bối cảnh tối tăm này khiến khung cảnh hệt như một thức phim kinh dị.

Gia Linh lại lui về một chút: "Cháu chào bà ạ."

Dương Gia Nghi thấy em mình bị doạ như vậy thì không thích: "Có chuyện gì không vậy bà? Bọn cháu còn phải về nghỉ ngơi nữa."

"Từ từ, con gái con lứa mà hấp tấp quá vậy?" Bà ta liếc xéo cô. "Tướng tá có chút xíu như vậy rồi sao nuôi nổi hai đứa nhỏ?"

Thiếu nữ chau mày, lạnh giọng: "Đây là chuyện của nhà cháu ạ." Không liên quan đến bà.

Nửa câu sau cô không nói ra nhưng hai người đều ngầm hiểu. Bà ta cũng không tức giận: "Con dâu tôi là người chăm sóc hai chị em Gia Linh hai năm nay..."

Dương Gia Nghi không nói, chờ câu tiếp theo. Không ngờ, bà ta xoay qua hỏi cô: "Cháu còn nhỏ mà phải nuôi thêm hai em nữa chắc chắn rất vất vả!"

Dương Gia Nghi lắc đầu, mỉm cười, hai cái má lúm đồng tiền xuất hiện, ngọt ngào trả lời: "Dạ không vất vả đâu ạ."

Bà ta dừng một chút, mặc kệ câu trả lời của cô, nói tiếp: "Sao mà không vất vả cho được, hai đứa này còn nhỏ, chưa nói tới Gia Ngọc còn sinh non, nay đau mai ốm, bây giờ cháu không biết mới mạnh miệng như vậy, sau này có mà khóc."