Sáng ngày hôm sau, khi Mộc Ý Vãn bước ra cửa nhà cô bắt gặp được một người đàn ông kì lạ, ông ta đứng trước cửa nhà của dì Lệ, cô đến tỏ ý muốn giúp đỡ nhưng ông ta không nói gì liền đi xuống tầng, cô nhún vai không hiểu rồi đi xuống.
Đi được nữa đoạn trong đầu Mộc Ý Vãn lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ người đàn ông kì lạ đó có khi là chồng của dì Lệ như vậy việc cô muốn tác hợp dì Lệ với ba Mộc đều hỏng bét cả rồi, đáng lẽ ra cô nên tìm hiểu kĩ về thân phận của dì Lệ mới phải.
Phó Lãng nhìn gương mặt đăm chiêu suy nghĩ của cô, lúc thì thở dài lúc thì làm gương đáng thương.. những biểu cảm này cậu không bỏ xót chút nào. Cậu đi lại rồi ôm cô vào lòng, cảm nhận được hơi ấm và hơi thở mạnh mẽ từ đỉnh đầu, cô mới giật mình bản thân đã đi đến đây từ lúc nào còn bị cậu ôm như thế, sợ có ai nhìn thấy cô bắt đầu giẫy giụa trong lòng ngực cậu.
" Bỏ tớ ra nào!"
" Đang phiền lòng chuyện gì sao?"
" Không có mau buông tớ ra đi! Ba tớ sắp xuống rồi đấy!"
" Như vậy càng tốt chúng ta công khai với phụ huynh."
" Không được! Cậu không bỏ tớ sẽ chia tay với cậu đấy!"
" Nói lại xem."
Cảm giác xung quanh trùng xuống Mộc Ý Vãn biết bản thân đã lỡ lời, liền làm gương mặt đáng thương cọ đầu vào lòng ngực cậu để lấy lòng. Cô học được mấy cái trò này từ trên mạng, cô nghĩ bản thân đã áp dụng đúng nhưng chờ mãi chẳng thấy cậu phản ứng chút nào. Không sao cô còn tuyệt chiêu cuối, miệng lấp bấp mở lời nhưng chưa được thốt ra thì bị cậu cúi xuống hôn sâu khiến cô muốn đẩy ra cũng không được.
Hai người dây dưa một lúc mới yên đến trường, Tử Lan đi lên lớp cùng bạn cô ta nhìn thấy Lý Miên đang đứng dựa cửa lớp chờ ai đó, nghe bạn cô ta nói mới biết cậu ta đang chờ Mộc Ý Vãn, trong lòng cô ta có chút khó chịu, sao mọi thứ cô ta để ý đều lọt vào tay của Mộc Ý Vãn, lúc trước cô ta cũng đã có phương thức liên lạc của Tề Thanh nhưng cô ta nhắn tin Tề Thanh đều không trả lời, đến ngày hôm sau cô ta mới biết bản thân đã bị xoá kết bạn từ lâu.
" Mộc Ý Vãn đúng là hồ ly tinh, quyến rũ hết người này đến người khác! Cậu ta còn chẳng bằng một nửa của cậu."
" Chắc có lẽ tớ không có duyên với bọn họ, cậu đừng trách bạn học Mộc."
" Cậu cứ tốt bụng như vậy mới cô ta dược nước lấn tới ức hiếp cậu đấy! để bọn tớ ra tay giúp cậu lấy lại công bằng."
Tử Lan ngoài miệng khuyên nhủ nhưng trong lòng lại thầm đắc ý, trước kia bạn cô ta đều không ác ý với Mộc Ý Vãn, nhưng qua lời nói của Tử Lan thì bọn họ bắt đầu ghét Mộc Ý Vãn hơn.
Lý Miên đợi một chút thì thấy Phó Lãng và Mộc Ý đang đi đến, cậu ta mỉm cười rồi đi đến chặn đường cô, cậu ta cũng chẳng thèm để ý người bên cạnh cô.
" Bạn học Mộc! Chúng ta nói chuyện một chút dược không?"
" Không được!"
" Phó Lãng cậu vào lớp trước đi."
" Không thích! Nói cái gì nói lẹ đi."
Phó Lãng nhìn gương mặt gợi đòn của Lý Miên, cậu muốn đấm cho cậu ta một cái, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt đối địch, Mộc Ý Vãn thấy tình hình không ổn liền lên tiếng: "Bạn học Lý Miên cậu cứ nói đi."
" Tớ mua bữa sáng cho cậu! không biết tối nay cậu có rãnh không tớ muốn mời cậu đi xem phim với tớ?"
" Bạn gái tôi không ăn đồ ăn của người khác mua ngoại trừ tôi! Còn nữa tối nay cô ấy ở với tôi không có thời gian dành cho cậu. Cậu dư thời gian như vậy thì đi ôn luyện đề thi đi, tôi nhớ kết quả học tập của cậu không được tốt lắm, trong lớp cậu có 34 người cậu lại đứng cuối lớp."
Phó Lãng không đợi Lý Miên phản bác liền kéo tay cô đi một mạch vào lớp, cậu ta nhìn bóng lưng của hai người tay nắm thành quyền, mọi người xung quanh thấy vậy liền túm lại chỉ trỏ Lý Miên khiến cậu ta hết mặt mũi, đem đồ ăn sáng vứt vào thùng rác bên cạnh rồi đi về lớp.
Mỗ Ý Vãn nhìn bình giấm chua kia không nhịn được mà cười thành tiếng, Phó Lãng nhìn nụ cười của cô tâm trạng ghen tuông cũng giảm đi một phần. Lại nhịn không được lại giữ gáy cô rồi hôn nhẹ lên môi ấy. Mọi người trong lớp đều mở to mắt để nhìn cảnh nóng bỏng này, Tử Lan thì căm hận nắm chặt tay nhìn hai người, trong lòng thầm mắng Mộc Ý Vãn đủ kiểu.
Nhất Nam và Bối Bối vừa đi vào liền đơ ra, cậu vội đưa tay che tầm nhìn của Bối Bối để cô không thấy cảnh trẻ con không nên thấy. Mộc Ý Vãn được Phó Lãng thả ra liền đỏ mặt úp mặt xuống bàn không dám ngước mặt lên. Phó Lãng nhìn đôi tai đỏ của cô mà mỉm cười, đưa tay xoa xoa dái tai của cô rồi xoa đầu cô.
" Buông tay ra coi!"
" Cậu vẫn còn nhỏ không nên nhìn những cảnh này!"
" Nhỏ cái đầu cậu! tớ còn lớn tháng hơn cậu đấy."
" Nhưng vẫn rất nhỏ."
Bối Bối nhìn gương mặt gợi đòn của Nhất Nam nhịn không được liền thẳng chân đá mạnh lên chân cậu khiến cậu phải la thất thanh vì đau vội ôm chân của mình nhìn Bối Bối bằng đôi mắt long lanh.