Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 158: Trộm áo lót



Bà Mụ thường ngày rất trân quý con lợn trắng này, lợn nuôi trong thôn đa số là lợn đen, riêng chỉ có bà ta nuôi lợn trắng, lợn trắng là nhập từ nước ngoài về, lúc mua lợn con còn đắt hơn cả lợn đen trưởng thành, nhưng đổi lại thì anh bao nhiêu lớn lên bấy nhiêu, bà ta đã chăm sóc chúng rất cẩn thận.

Vốn định giết thịt khi Mục Tuyết kết hôn, nhưng bây giờ Mục Tuyết không lấy chồng, con lợn lớn màu trắng cũng bị hủy hoại.

Động tĩnh của Mục gia nhanh chóng lan đi khắp thôn, Thiệu Tây và Thiệu Nam khi nghe tin vội vã đi tìm bút vẽ của Thiệu Đông, quả nhiên thấy màu đỏ sẫm thiếu đi một khúc.

"Anh, sao anh không có nói cho em, nếu như anh bị lợn cắn thì làm sao bây giờ?"

Thiệu Đông giả vờ không hiểu: "Em nói cái gì, bị heo cắn cái gì, anh nghe không hiểu."

Thiệu Tây: "Giả vờ đi, anh cứ giả vờ tiếp đi. Hôm qua em còn khó hiểu anh không thèm nói gì, giờ mới biết anh lại là người xấu xa nhất."

Thiệu Đông phớt lờ mấy đứa em, đúng vậy, chuyện xảy ra với con lợn lớn màu trắng là do cậu làm, đó chính là một lời cảnh cáo.

Đám người Lý Chiêu Đệ đối xử tốt với Mục Kinh Trập, bọn chúng liền đối xử tốt với đám người Lý Chiêu Đệ tốt, coi bọn họ là ông bà ngoại, nhưng bà Mục lại không công nhận bọn chúng, lại còn đối xử tệ với mẹ, cho nên thái độ của bọn chúng cũng sẽ khác.

Mẹ không muốn động tay động chân vì bà ta là người già, vậy cậu sẽ tự cho bà ta một bài học.

Dù bị phát hiện cũng không sao, cậu chỉ là một đứa trẻ, trẻ con so với người già cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không thể trách ai.



Thiệu Đông ra tay con lợn trắng lớn, Thiệu Tây cũng bí mật làm một việc, đó là bí mật giấu chiếc áo lót đang phơi trong sân của lão Vương nhà bên cạnh, giấu xuống dưới gối của bà Mục.

Ý tưởng này ban đầu được nghĩ ra bởi Thiệu Nam xấu xa, nhưng khi Thiệu Nam nghĩ ra, cậu cũng không định hành động vì những gì Mục Kinh Trập đã nói trước đó, cho nên chỉ âm thầm chia sẻ nó với Thiệu Tây.

Cũng không ngờ Thiệu Tây không cam lòng lắng nghe mà lại hành động.

Bà Mục nhất thời không phát hiện ra, còn đang tức giận vì chuyện con lợn trắng, cho đến khi nghe thấy tiếng ồn ào từ nhà bên cạnh, nói rằng có người đã lấy trộm áo lót của lão Vương trong thôn.

Chửi mắng không được bao lâu, chị dâu Mục cần cù chăm chỉ quét dọn vệ sinh, đem quần áo của bà Mục đi giặt thì vô tình tìm được cái áo dưới gối, thấy sau lưng áo có một cái lỗ, chị dâu Mục liền kinh hãi, vội vàng vứt đi.

Đúng lúc gặp lão Vương đang qua Mục gia tìm áo lót, xem có phải gió thổi đến Mục gia hay không, nghe thấy tiếng hét liền chạy đến xem, sau đó trực tiếp nổ tung.

Sự việc bại lộ, bà Mục bị vợ lão Vương đè đánh nửa giờ đồng hồ, da đầu của bà ta gần như bị bong ra.

Sự việc này nhanh chóng lan truyền khắp thôn Đại Đông, mọi người đều không ngờ rằng Mục Kinh Trập không nói nhảm mà nói thật.

Lúc trước bọn họ đùa giỡn, nhưng cũng không có coi trọng, không ngờ bà Mục lại dữ dằn như vậy, còn đi trộm áo của lão Vương.

Cả thôn đều kinh ngạc, kể cả anh Cả Mục và em Ba Mục cũng khiếp sợ, cả nhà bao gồm Mục Tuyết đều một lời khó nói hết, có người còn không dám nhìn thẳng vào bà Mục.

Em Ba Mục còn nói thẳng là bà Mục làm mất mặt Mục gia, bà Mục cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, tức giận đến rụng mất hai cái răng, sau đó lại nháo nhào đòi treo cổ nhảy xuống sông để chứng minh, lúc đó bà ta mới lấy lại sự trong sạch và khiến Mục gia tin tưởng bà ta.

Tuy nhiên, vẫn có khá nhiều người trong thôn bàn tán về chuyện này, bà Mục nói rằng chính Mục Kinh Trập đã gài bẫy bà ta, nhưng không ai tin.

Sau khi Mục Kinh Trập nghe được chuyện của bà Mục, cô liền có một cảm giác, làm sao có thể ăn thịt thỏ với gà rừng được chứ.

Một bên cô vừa cầm đầu thỏ số cay, một bên vừa đạo đức giả nói: "Con thỏ đáng yêu như vậy, làm sao có thể ăn thịt thỏ."

Sau khi nói xong, Mục Kinh Trập tự chán ghét chính mình, liền im lặng.



Đối với việc bà Mục trộm giấu áo lót của lão Vương dưới gối, Mục Kinh Traaph cũng giật mình, không ngờ cô chỉ tùy tiện nói ra, hóa ra lại đúng như vậy.

Nghe người trong thôn đàm tiếu, Mục Kinh Trập lắc đầu, cũng không nhiều lời, không thêm mắm dặm muối.

Ngược lại là Thiệu Đông tìm đến Thiệu Nam, vỗ vỗ vai em trai, không đầu không đuôi nói một câu: "Sau này làm những chuyện như thế thì phải tìm anh thương lượng trước một chút."

"Không phải em, anh cả, lần này không phải em làm!"

Nhưng Thiệu Đông đã nhận định là Thiệu Nam, bởi vì vụ việc này mang đậm tác phong của Thiệu Nam, kết quả cuối cùng là Thiệu Nam và Thiệu Tây dường như đã đánh nhau, thậm chí còn có một chút mâu thuẫn.

Mục Kinh Trập hỏi bọn chúng có xích mích gì, nhưng bọn chúng đánh chết cũng không khai ra nửa chữ, sau cùng Mục Kinh Trập chỉ có thể nói là không được đánh nhau, cả hai đều đồng ý, rồi bằng cách nào đó lại tự hòa giải.

Mãi đến cuối tuần, đám người Thiệu Đông đến trường nghệ thuật, khi Thiệu Trung nhìn thấy Quý Bất Vọng, cậu bé đã nói với anh về việc Đường Mặc Linh tìm đến nhà cậu bé và làm cho mẹ bị mắng.

"Thầy Quý, thầy không phải cậu của chú ấy sao? Thầy có thể quản chú Đường được không?"

Quý Bất Vọng nhìn đôi mắt đang chớp chớp của Thiệu Trung, nghiến răng cười nói: "Đương nhiên rồi, Tiểu Trung, ta sẽ giáo huấn nó một trận và đánh vào mông nó."

Chẳng trách Đường Mặc Linh gặp mặt liền trốn tránh anh, thì ra là kẻ đầu sỏ gây chuyện.

Quý Bất Vọng vẫn dạy Thiệu Trung, sau khi tan học còn mỉm cười chào tạm biệt cậu bé, nhưng khi xoay người lại, sắc mặt đều thay đổi.

Trở về nhà, những lời đầu tiên Quý Bất Vọng nói với chú Lý là: "Mang Đường Mặc Linh trở về đây."

Chú Lý nhìn Quý Bất Vọng với vẻ mặt khó hiểu, không dám nhiều lời đáp: "Vâng."

Lúc Quý Bất Vọng đợi Đường Mặc Linh, anh đã tìm thấy một công cụ tiện dụng, thế là thấy Đường Mặc Linh đang nơm nớp lo sợ bước vào, vừa vào đã thấy Quý Bất Vọng trên tay cầm một chiếc chổi lông gà.



Đường Mặc Linh càng hoảng sợ: "Cậu... Cậu, cậu tìm cháu có việc?"

"Nhìn vẻ mặt của cháu bây giờ liền biết cháu đã làm chuyện gì sai trái rồi."

Đường Mặc Linh nuốt nước bọt, ngoan cố không chịu thừa nhận: "Cháu không biết cậu đang nói về cái gì..."

"Đến bây giờ cháu còn giả bộ, Đường Mặc Linh, muốn yêu đương rồi đính hôn, ta cùng ông nội đều không có nói cái gì, nhưng cháu nhìn xem cháu đã làm cái gì? Đính hôn là trò đùa của trẻ con sao? Hôm nay đính hôn ngày mai liền từ hôn, hôm nay thích cái này, ngày mai thích cái kia."

"Cháu trêu chọc chị họ, tại sao lại đổ lên đầu em họ người ta, kéo theo Kinh Trập vào, khiến Kinh Trập bị mắng? Kinh Trập còn chưa từng từ chối cháu sao? Cháu có biết mồm miệng thiên hạ đáng sợ đến mức nào không? Bởi vì một lời nói của Kinh Trập, ta còn chưa dám vào trong thôn tìm cô ấy, sợ mang đến lời đàm tiếu cho cô ấy, nhưng nhìn xem cháu đã làm cái gì!"

"Trước đây, cả thôn đều biết chuyện của cháu và Mục Tuyết, cháu đính hôn rồi từ hôn, còn dám tìm đến cửa nhà Kinh Trập, cháu là đang cố báo thù cô ấy đúng không?"

Đường Mặc Linh áy náy hai ngày nay, cả đêm không ngủ được: "Cháu biết sai rồi, cậu, cháu không ngờ bọn họ lại quá đáng như thế, hơn nữa cháu cũng nói với bà Mục là cháu không còn giàu có như trước, không xứng với cái mệnh trời sinh phú quý phúc phận của cháu gái bà ấy, bà ấy hẳn là sẽ không tìm tới gây chuyện nữa."

Quý Bất Vọng nghe đến cái mệnh trời sinh phú quý phúc phận thì nghẹn một chút, cũng không biết là bà Mục vẫn nhớ thương đến mình, lại nói: "Thật sự biết sai?"

"Cháu thật sự biết sai, cậu đừng mắng cháu nữa, sau này cháu sẽ không đi đến thôn Đại Đông tìm cô ấy nữa được không?"

"Chỉ là không đến thôn Đại Đông tìm? Người ở thôn Đại Đông sẽ cố định ở thôn Đại Đông sao? Bọn họ sẽ không đi ra ngoài sao?"
— QUẢNG CÁO —