Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 32: Chương 29





Vì lễ hội trường sắp tới ai cũng háo hức chuẩn bị mọi thứ.

Lớp 8 của Bạc Hạ Cửu cũng không kém, trang trí bảng hiệu gian hàng.

Cũng chuẩn bị trang phục dự thi, một đồng học có mẹ làm ở xưởng khâu nên cậu ta cũng tự tay vẽ bản thiết kế trang phục nhờ mẹ giúp đỡ như vậy lại tiét kiệm thêm được một khoản lớn.
Bạc Hạ Cửu thì giúp Dĩnh Như luyện thanh, giọng hát của Dĩnh Như tuy có phần kém cô nhưng xem ra cũng là người không tệ hát cũng hay.

Tiết mục lần này, Dĩnh Như hát, Tiêu Dạ đệm đàn.
Bài hát cũng được chọn lấy, "Dũng Khí" bài hát mà Dĩnh Như đề cử, có lẽ mong muốn của cô nàng rằng Tiêu Dạ sẽ hiểu nỗi lòng cô.
Em yêu anh
Không sợ sự chen chúc của biển người
Dùng hết dũng khí quãng đời còn lại
Chỉ vì có thể đến gần với anh

Dù là một xăng ti mét.
Giọng hát trong trẻo của Bạc Hạ Cửu lấn át hết tất cả mọi người ở tổ đạo diễn sân khấu.

Mọi người dừng lại nghe đến mê mẩn giọng hát ngọt ngào.
"Hát đi, chỗ "em yêu anh" chữ "anh" cao một chút thôi....!đúng rồi, tiếp đi" Bạc Hạ Cửu chỉ dẫn cho Dĩnh Như từng bước kĩ càng sau lại hát mẫu cho cô một đoạn.

Thật ra bài này cũng rất hot nhưng để hát mà giữ đúng nhịp hay đều nhịp thì vẫn là hơi khó, vì vậy cô bị ép phải đi chỉ bảo cho Dĩnh Như.
"Hạ Cửu, đoạn này nên hát như nào" Dĩnh Như chỉ vào đoạn nhạc được chép tay trên giấy rồi hướng cô hỏi.

Bạc Hạ Cửu nhìn xong liền cất giọng hát.
Anh nói như vậy
Thật ra em rất lo lắng
Nếu em không hứa những lời hứa kia
Thì anh vẫn yêu em sao?
Lắng nghe sao băng trên bầu trời đêm
Là âm thanh rơi xuống
Nguyệt vọng này là em để anh nghe thấy
Em yêu anh
Không sợ sự chen chúc của biển người
Dùng hết dũng khí quãng đời còn lại
Chỉ vì có thể đến gần với anh
Dù là một xăng ti mét.
Yêu anh
Là em đánh xuống một nước cờ nguy hiểm
Không sợ năm tháng thay đổi
Thời gian từ nay về sau
Bất kể mưa hay gió
Là anh thì đủ rồi.

"Bộp bộp" tiếng vỗ tay ròn rã vang lên, mọi người hô hào kêu hát lại.

Bạc Hạ Cửu ngượng chín mặt, không phải kêu bản thân đau họng chưa khỏi sao, chút ít nên kiềm chế lại chứ.
Giả vờ ho lấy vài tiếng cô giao lại tờ giấy cho người khác nói giúp cô trông lấy Dĩnh Như hát hò còn bản thân đi uống nước.

Nói xong liền bỏ trốn, ở lại đây không khéo bị phát hiện nói dối mất thôi.
Đi đến nhà ăn mua lấy một chai trà olong uống lấy một hơi hết nửa chai.
"Bạc Hạ Cửu"
"Hả?" Bạc Hạ Cửu quay đầu lại, Nam Thần Phong tươi cười nhìn cô "Xin chào, cậu làm gì ở đây?"
"À mua chút nước cho mọi người, lớp tôi diễn kịch nên nãy tôi có ở sân khấu.

Cậu hát hay lắm"
Bạc Hạ Cửu mỉm cười "Thật sao, cậu muốn nghe nữa không tôi hát cho"
Nam Thần Phong vui mừng, cậu cầu còn không được ấy "Rất sẵn lòng"
Bạc Hạ Cửu nghe xong cười tươi trêu trọc cậu thật cả tin.

Cả hai cùng đi tới sân khấu, Bạc Hạ Cửu cũng tiện tay giúp Nam Thần Phong cầm vài lon nước.
"Trời ạ, là Nam Thần Phong và Bạc Hạ Cửu.

Bọn họ nhìn cũng thật đẹp đôi đấy"
"Cậu nói cũng đúng, Bac Hạ Cửu xinh đẹp cũng được gọi là hoa khôi tiền nhiệm đó chứ"
"Cậu nói xem liệu hai nhà Bạc gia cùng Nam gia sẽ liên hôn chứ"
"Có thể lắm.

Đều có lợi cho cả hai mà"
"Nhưng cách đây cũng lâu lắm, Bạc Hạ Cửu từng nói chuyện điện thoại về việc đi xem mắt đó"
"Thật sao?"

"Thật đó cậu ta hét lớn phản dữ dội lắm luôn"
Tiếng bàn luận của mấy người xung quanh, Bạc Hạ Cửu nghe rõ mồn một từng chữ.

Nam Thần Phong giả lơ đi không nghe cũng đỡ khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Cô cũng giúp cậu (Nam Thần Phong) đưa nước cho từng người.

Lớp 6 dù không thích lớp 8 nhưng không có nghĩa họ ghét Bạc Hạ Cửu, họ nhận chai nước rồi lên tiếng cảm ơn cô.
Bạc Hạ Cửu cũng đưa tới lớp 8 của cô những chai nước cho mọi người.

Chỉ là, mấy bạn học nữ có thành kiến với cô sau việc chọn Dĩnh Như làm người hát chính.
Vĩnh Duyên cũng vậy, cô nàng căm tức Bạc Hạ Cửu.

Lẽ ra, vị trí đó phải dành cho cô mới đúng.

Con nhỏ ngu ngốc Dĩnh Như thì có thể làm được cơ chứ.
Lúc Bạc Hạ Cửu đưa chai nước cho Vĩnh Duyên, cô ả liền giả vờ trượt tay mà hất nó đi xa "Chết tôi trượt tay, cậu nhặt hộ tôi với"
Bạc Hạ Cửu biết Vĩnh Duyên muốn giương oai, cô cũng đành xem cô nhocx này muốn giở trò gì bèn thuận theo.

Cúi xuống nhặt chai nước cho cô ả, dây giày không biết tuột khi nào đành đưa chai nước cho Vĩnh Duyên rồi giữ nguyên tư thế quỳ.
Trên đầu là một đợt lạnh lẽo, những giọt nước chảy dọc khuôn mặt đi xuống ướt đẫm cổ cùng bả vai.

Đỉnh đầu còn truyền đến giọng cười thoả mãn pha chút khinh bỉ cùng chế giễu.


— QUẢNG CÁO —