Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 4: Chương 3-1





Thi đấu bóng rổ ngày càng tới gần, việc tập luyện cũng rất nhanh hoàn thành xong.

Nhưng vẫn còn rất nhiều vướng mắc từ phía Dĩnh Như, vừa bị Tiêu Dạ nói đến nức nở lại bị chủ nhiệm phê bình.

“Nếu đã không chơi được bóng rổ thì em xung phong để làm cái gì.

Lúc thì bóng đập vào mặt chảy máu mũi lúc lại rơi vào đầu đến sưng to.” Dĩnh Như đương nhiên tủi thân đến khóc òa, cô bạn thân của Dĩnh Như phải an ủi cô ấy một hồi lâu mới chịu nín.

Khóc thút thít kể lể bản thân nghe rất tội nghiệp.
“Ngày mai là thi đấu rồi đó” Sở Mộc Vi là người bạn đầu tiên cô, quen nhau cũng là lần tập bóng tuần trước.

“Ừ, tập luyện khá lên chưa?” xuyên tới đây lâu như vậy cô cũng mới có bạn ít nhất là nên quý trọng một chút.

“Ổn rồi ít nhất có thể chuyền bóng và ném bóng, rê bóng thì có hơi khó” Sở Mộc Vi ngại ngùng nói về việc mình khá kém trong thể thao.

À mà ngày mai cũng không có đi học.

Thi đấu xong liền được về.

Tớ có thể qua nhà cậu được không?” ánh mắt Sở Mộc Vi sáng rực hẳn là muốn biết nhà cô đây mà.

Cũng được coi như một buổi tiệc ngủ của con gái đi “Được nếu không chê tớ nghèo”
“Không có đâu” Mộc Vi cười tươi đưa hai tay lên làm dấu X.

Tôn Thắng bàn dưới nghe được cuộc trò chuyện nhịn không được cũng lên tiếng “Qua nhà của Bạc Hạ Cửu á? Tôi tham gia được không?” Sở Mộc Vi nhướn mày đá mắt nhìn cảnh cáo “Tôn Thắng a~ ông hóng hớt chả khác gì con gái.

Tôi còn đang không biết có thật là ông con trai hay không”
Tôn Thắng chỉ biết oan ức nhìn bên cạnh “Tiêu Dạ, cậu hãy nói cho bọn họ tôi thật sự menly đến như nào đi”.

Người bên cạnh bị gọi đến tên thì ngẩng đầu nhìn nói “Giới tính cậu có chút giống”.
“Hahaha...” Sở Mộc Vi nhịn không đươc cười lớn.

“Nói rồi mà....!giới tính ông cư nhiên có vấn đề đi” nhìn thấy vậy Bạc Hạ Cửu cũng khẽ cười.
“Nói xem đến người ít nói ít cười như Cửu Cửu nhà tôi cũng cườii....!haha..

cậu đúng là có vấn đề giới tính thật mà”
Càng nói lại càng khiến cô buồn cười nhịn xuống mãi cũng không được liền khẽ phát ra tiếng.


Tiêu Dạ nhìn được thấy Bạc Hạ Cửu cũng cười môi liền nhếch nhẹ lên chút.

Có vẻ là buồn cười thật.

Bên kia Tôn Thắng nhìn thấy cũng hơi ngạc nhiên “Tiêu thiếu à, cậu cười như này tôi không quen”
Phòng học bỗng dưng im lặng nhìn về phía này, chỉ cần nhắc đến Tiêu Dạ bọn con gái lại như fans cuồng liếc nhìn.

Đúng vậy, bọn họ đã nghe được câu nói của Tôn Thắng về việc Tiêu Dạ cười.

Thật là Tiêu Dạ đã cười?
Đón một chuyến taxi, Bạc Hạ Cửu cùng Sở Mộc Vi đã tới nơi tiểu khu chung cư.
Sở Mộc Vi con mắt trợn tròn nhìn tòa nhà cao tầng.

Bên dưới lại có siêu thị tiện lợi cùng với một quán trà sữa nổi danh Happy Lemon màu vàng chanh đẹp mắt.
“Cái....!cái này là quá nghèo đi a~” khóe mắt giật giật cơ miệng cũng mở rộng ra thiếu chút nữa dãi chảy xuống cằm.
“Được được.

Đừng có quá ngạc nhiên, chúng ta nên vào thôi” Bạc Hạ Cửu biết cô gái này kiểu gì cũng sẽ đứng đến sáng mai đành thúc giục.
“Cửu Cửu nhà ta thật sự là thiên kim tiểu thư.

Cửu Cửu à, nhà cậu thật sự ở đây sao?” đến vào thang máy rồi cô nàng vẫn hết sức ngạc nhiên.

Bạc Hạ Cửu chỉ gật gật đầu ngượng ngùng.
Cầm thẻ nhà để sát máy quét.


Thang máy như nhận được tín hiệu chạy một mạch lên tầng cao nhất.

“Woa! Cậu ở nơi cao nhất sao lại không phải nhấn tầng nữa.

Cửu Cửu nói đi rốt cuộc cậu còn cái gì giấu tớ” “Tòa nhà này là của tớ, cửa hàng phía dưới cũng là cho thương hiệu thuê.

Hiện tại thu nhập mọi thứ rất ổn định vừa đủ đóng học vừa đủ sinh hoạt”
“Ting” thang máy tới điểm dừng.

Cánh cửa mở ra, đi tới khúc rẽ liền thấy phòng ốc bài trí một màu baby blue cùng tím pastel ngăn nắp, sang trọng thêm những vật dụng xinh xắn càng cho thấy chủ nhân rất hao tâm tổn sức mà bày biện lên.

Sàn nhà lát những tấm gỗ được đặt riêng sơn màu tím caro đẹp mắt.

Căn bếp sạch sẽ ưa nhìn, lại không có lấy một chút bừa bãi.
“Khâm phục” Sở Mộc Vi hiện tại chìm đắm trong không gian căn nhà đến mơ màng.

Căn phòng như vậy cô gái nào chả mơ ước, vừa nhìn thôi đã thích đến mê mẩn rồi.

Thật sự, cô nàng không thốt được lên lời nào nữa rồi.


— QUẢNG CÁO —