Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 52



Đã hơn một tuần không gặp kể từ khi Tiêu Dạ ngủ nhà cô, anh bắt đầu nhậm chức và làm việc.

Bạc Hạ Cửu cũng bận rộn, cô phải tham gia cuộc họp cổ đông hay các cuộc họp trong công ty gần như là thường xuyên.

Bạc Hạ Cửu mệt mỏi, tựa lưng lên ghế.

Cô muốn được đi chơi, công việc quá nhàm chán, cô ghét nó.

Tiếng điện thoại vang lên, Bạc Hạ Cửu cầm máy nhận "Ngày 24 cả lớp muốn tổ chức đi Yalong Bay giống hồi cao trung.

Cậu đi không?" Sở Mộc Vi gọi tới cho cô nhưng chẳng khác hét trước mặt cô cả.

Giọng nói thật có sức uy hiếp tới tai của Bạc Hạ Cửu kinh khủng, nghe một lần muốn điếc.

"Cậu gọi thật đúng lúc, tớ cũng đang có suy nghĩ muốn đi chơi" "Haha thật chứ, vậy hẹn cậu vào ngày 24 nhé"

Bạc Hạ Cửu nói lời tạm biệt với Sở Mộc Vi sau đó cắm cúi làm việc tiếp.

Chợt cô nhớ ra cái gì đó, ngày 24 không phải là ngày kia à? Sở Mộc Vi chơi cô một vố rồi, Bạc Hạ Cửu ôm đầu phiền não.

Cô cầm máy bàn gọi cho Nhiếp Chính rồi nhờ anh chuẩn bị cho mấy bộ quần áo và đồ dùng cho chuyến đi.

Cô tựa lưng trên ghế bấm điện thoại, công việc tạm bỏ sang một bên.

Bạc Hạ Cửu được đưa vào nhóm chat tổng của lớp, bọn họ đúng là đang bàn về chuyến đi Yalong Bay.

Bọn họ cũng rảnh rỗi vậy sao, không lo cho gia đình hay công việc gì cả sao.

Ước gì cô cũng rảnh được như vậy, không phải lo ngày nào cũng nhàm chán với tiếng bút và những cuộc họp.

Bạc Hạ Cửu thở dài, cô sắp xếp tài liệu lại thành một tệp, chuẩn bị cho cuộc họp tiếp theo.

Tiêu Dạ cũng đã nhận được tin nhắn từ người bạn thân cũ - Tôn Thắng.

Cậu hỏi anh có đến Yalong Bay cùng lớp không? Tiêu Dạ muốn trả lời là không.

Anh còn bận rất nhiều việc, vừa mới nhậm chức anh chưa nghỉ ngơi được một ngày nào cả.

Các cuộc họp cổ đông ùn ùn kéo đến, những điều lệ cùng ngày ra mắt trước công chúng, mấy cuộc họp báo cũng khiến anh muốn đau đầu.

Tôn Thắng cũng nói anh có thể không đến cũng được, Tiêu Dạ cũng chỉ ừ.

Hiện tại, anh cần thời gian để giữ vững chức vị giám đốc bổ nhiệm này.

"Giám đốc Tiêu, anh không khỏe à?"

"Không, tôi không sao.

Pha cho tôi một cốc cà phê đi"

Người trợ lí nhận lời rồi gật đầu đi ra ngoài, Tiêu Dạ cũng cúi đầu làm việc.

Những ngày này, anh cần thời gian đi làm hơn là nghỉ ngơi, những điều khác thì anh không để tâm mấy.

Được một lúc thì anh hơi ngơ ngẩn, liệu Bạc Hạ Cửu có tham gia chuyến đi Yalong Bay kia không? Tiêu Dạ tẩn ngẩn tần ngần cũng ra đáp án có lẽ cô không đi, vì dạo gần đây bên bất động sản họp cổ đông rất nhiều.

Bận như vậy có muốn cũng không thể đi được.

Nhưng đấy chỉ là lời dự đoán, Tiêu Dạ đã sai.

Qua hai ngày tới, anh đã rảnh tay được chút ít, trên tay cầm điện thoại xem tin nhắn cùng mấy bức ảnh được đăng trên vòng bạn bè của lớp cao trung cũ.

Bóng dáng cao gầy cực nóng bỏng trong ảnh chụp, Bạc Hạ Cửu mặc bộ đồ bơi gợi cảm hai mảnh đứng đằng sau ôm một quả bóng chuyền, bên cạnh còn có mấy tên không phải trong lớp đoán rằng là khách du lịch đang tiếp chuyện.

Tiêu Dạ càng nhìn càng cảm thấy gai mắt, anh gọi điện hỏi Tôn Thắng.

Cậu cũng thành thật trả lời "Cậu giận gì vậy? Tôi đâu có nói Hạ Cửu không tham gia, ai nha, Tiêu thiếu giận sao? Tôi nói này Tiêu thiếu, không nhanh chân thì không giữ được vợ đâu.

Ở Yalong Bay này có nhiều tên mon men lúc cậu không ở đây lắm đó"

Tiêu Dạ tắt máy, nghe thêm một chữ châm chọc nữa của Tôn Thắng thì cái máy xác định đo đất mà tan xác.

Ấn đường anh giật lên giật xuống, anh chỉ cảm thấy tức giận vì mình đã không đoán ra được cái này.

"Giang Nhũ, đặt tôi một vé máy bay, tôi muốn tới Yalong Bay"

"Giám đốc Tiêu, chúng ta còn một cuộc họp công ty khoảng 15 phút nữa..."

Tiêu Dạ nhíu mày lạnh giọng "Hủy đi" anh đứng dậy bước ra ngoài, bấm thang máy đi xuống đại sảnh, rời ra cửa chính bước lên xe đã có sẵn tài xế đợi.

Anh cần tới sân bay gấp, vì bây giờ mà chần chừ chắc chắn sẽ hối hận.

Một lần là quá đủ, chuyện này không thể nhúng nước lâu mãi được.
— QUẢNG CÁO —