Sau khi thấy rõ người đứng trong đám hoa hồng là ai, Nguyên Húc rất muốn vắt dò chạy, nhưng đã quá muộn.
Lâu Khải dưới sự chú ý của mọi người đi tới, lấy bông hoa hồng được cắt tỉa tỉ mỉ trong tay cắm vào trong túi áo của Nguyên Húc, đôi mắt xanh đầy thâm tình.
Dù hắn không nói một lời, nhưng người xung quanh đã biên ra kịch bản.
Nguyên Húc chết đứng tại chỗ.
“Nhà hàng đã đặt xong.” Lâu Khải nắm tay cậu, nở một nụ cười hoàn mỹ, “Có thể vui lòng nhận không em.”
Lần đầu tiên nghe giọng điệu nói chuyện như này của hắn, Nguyên Húc giật mình, cuối cùng cũng hoàn hồn sau cơn bão. Nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh, xấu hổ đến thiếu điều muốn chôn sống.
“Không thể, không đi, không quen.” Cậu vung khỏi tay Lâu Khải, lui về sau một bước, lấy tay che mặt.
Chung quanh có người ồn ào, “Đồng ý đi, đồng ý đi!”
Nhìn thấy tai và cổ Nguyên Húc đã đỏ bừng, bộ dạng hận không thể trốn đi, Lâu Khải rốt cuộc cũng biết cách tỏ tình của mình sai đến thái quá.
Hắn nhíu mày, vẫy tay, mấy chiếc xe chở hoa hồng phía sau tự biết rời đi, đồng thời không biết vệ sĩ mặc âu phục đen từ đâu chạy tới, tạo thành một bức tường hình người, ngăn cách với mọi người xung quanh.
“Xin lỗi em, tôi tưởng em thích hoa hồng.” Lâu Khải nói, đi đến một chiếc ô tô màu đen sạch sẽ phía trước, “Vào đi, chắc em không muốn ở lại đây cho người ta xem kịch.”
Người xem náo nhiệt xung quanh bị vệ sĩ ngăn lại, mặc dù vẫn tò mò, nhưng sợ hãi thân thể khoẻ mạnh của vệ sĩ, trông không dễ chọc chút nào, đành phải tốp năm tốp ba tản ra.
Nguyên Húc nhẹ nhàng thở ra, chui vào trong xe.
“Anh khoa trương quá rồi đó, cho dù là phú nhị đại ngốc bây giờ cũng không theo đuổi người ta thế đâu.” Nguyên Húc ngồi trong xe, rời khỏi hiện trường làm cậu xã chết, nội tâm còn rất kinh sợ.
Người vừa xem náo nhiệt ban nãy có cả bạn học của cậu, e là ăn trưa xong cậu sẽ debut ở vị trí center của trường mất.
Trước đây cũng 'debut' rồi, là vì Bạch Tân Nhạc còn cả chuyện của Lâu Phụng Khải, nhưng Nguyên Húc tình nguyện dùng cách này để debut, song lại không hy vọng mình là người được tỏ tình với mấy chiếc xe hoa hồng.
“Xin lỗi em.” Lâu Khải thành khẩn xin lỗi.
Hắn thật sự không biết phương pháp này làm Nguyên Húc thẹn đến như vậy, những cảnh tỏ tình bằng hoa hồng được miêu tả trong sách và trên phim, rõ ràng rất lãng mạn mà.
“... Không đúng, chúng ta là bạn bè mà, tôi còn tưởng hôm qua đã nói rõ rồi chứ.” Nguyên Húc gục trán vào lưng ghế trước mặt, đột nhiên tỉnh táo.
“Chưa có nói rõ mà.” Lâu Khải thong thả ung dung, mặc dù lời tỏ tình trước đó thành ô lông*, nhưng hắn vẫn không chút xấu hổ nào, “Lúc trước em cứ không đồng ý, nhưng tôi đột nhiên nhận ra, theo đuổi là hành động đơn phương.”
(*Ô lông [乌龙]: theo như em tra được là chuyện nhầm lẫn đáng xấu hổ)
Nào có đạo lý theo đuổi phải cần đối phương đồng ý.
Nguyên Húc nhếch môi.
Kẻ lừa dối cứ thế bị phát hiện.
“Vậy hôm qua anh còn gật đầu, hoá ra là sớm nghĩ thông rồi, chỉ có lệ với tôi thôi.” Cậu hừ một tiếng, “Anh chết tâm đi, tôi sẽ không đồng ý lời theo đuổi của anh đâu.”
“Không liên quan.” Lâu Khải nhìn chăm chú cậu, “Tôi không cần em đồng ý, tôi chỉ muốn tốt với em.”
Hắn dễ nói chuyện như vậy, khác xa bộ dạng tức giận ngày thường, Nguyên Húc hơi nheo mắt, cứ cảm thấy viên đạn bọc đường này không biết bên trong ẩn giấu cái gì.
Cậu ở kia nghi thần nghi quỷ cả nửa ngày, lại không nghĩ ra gì, còn Lâu Khải bên cạnh thì nhìn chăm chú cậu không chớp mắt, như xem cậu như đoá hoa nhìn chầm chằm, ánh mắt vô cùng nóng rực, làm không khí trong xe có chút ấm nóng.
“Đầu anh khỏi rồi à?” Nguyên Húc không chịu được hắn nhìn chằm chằm mình như vậy, làm bộ không thêm để ý nói sang chuyện khác.
Hôm qua còn quấn băng vải, hôm nay đã tháo ra, nhìn bề ngoài thậm chí không nhìn ra trước đó từng bị đụng xe.
“Nào có nhanh như vậy.” Lâu Khải cong môi lên, “Chỉ là tháo băng xuống, che vết thương thôi.”
Hắn chỉ có vết thương nhỏ trên đầu, dùng tóc che lại chút thì không nhìn ra.
“Vết thương còn chưa lành đã đi làm.” Nguyên Húc không ngờ hắn chăm chỉ như vậy, tầm mắt nhìn trán hắn, nếu nhìn kỹ, quả nhiên vẫn có chút manh mối.
Lâu Khải lúc này hơi nghiêng người, tránh tầm mắt của cậu.
“Bây giờ mới sợ bị nhìn thấy.” Nguyên Húc dùng lời nói đâm chọt hắn.
“Tôi không hy vọng em thấy vết thương xấu xí này.” Lâu Khải thản nhiên, “Em thích mặt của tôi, tôi đương nhiên phải bảo vệ nó, nếu ngay cả mặt cũng không làm được, em chắc chắn sẽ không để ý đến tôi hơn.”
Nguyên Húc có chút mất tự nhiên đảo mắt, “Anh cũng khá tự giác đấy.”
Nói xong, cảm thấy như mình đang khi dễ người ta, chậm rãi nói thêm một câu, “Nhưng anh vì tôi mới bị thương, dù cho hủy dung thật, tôi cũng sẽ không bỏ mặc anh.”
“Chỉ là như vậy?” Lâu Khải hỏi lại.
“Nếu không thì sao, anh còn muốn thế nào.” Nguyên Húc khoanh tay, “Anh cũng không muốn làm bạn, nếu chúng ta không phải bạn, thì anh trông khó coi, tôi cũng mặc kệ.”
Lâu Khải im lặng rất lâu, ngay khi Nguyên Húc cho rằng hắn bị chọc tức rồi, thì đối phương mới thở dài một hơi, “Tôi sẽ bảo vệ gương mặt này thật tốt.” .
Đường đường là một bá tổng, lại bị hắn coi như dựa vào mặt để thượng vị.
“Anh hà tất phải hạ mình lấy lòng tôi.” Nguyên Húc có chút không thích ứng, lặng lẽ dịch người sang bên cạnh, “Một mình xinh đẹp không tốt hả?”
“Một mình xinh đẹp có lợi ích gì chứ.” Lâu Khải cũng dịch qua theo, ép Nguyên Húc vào cửa xe, hai tay vòng qua cậu.
Khoảng cách không gần không xa, nói ái muội thì cũng cách mấy cái nắm tay, nhưng nói không ái muội thì, Nguyên Húc cảm thấy sau khi hắn nhích lại, không khí loãng hơn nhiều, dường như có thể ngửi được mùi gỗ thoang thoảng.
“Sau khi em xuất hiện, tôi mới biết hoá ra cảnh sắc của thế giới lại đẹp đẽ như vậy.” Lâu Khải thấp giọng nói, chuyên chú nhìn chằm chằm Nguyên Húc, “Người đã từng được mặt trời chiếu qua rồi, thì sẽ không bằng lòng muốn quay về bóng tối nữa.”
“Anh còn văn thơ lai láng.” Nguyên Húc không được tự nhiên, vươn tay đẩy hắn, “Nói chuyện thì nói chuyện, nhìn gần như vậy muốn chiếm tiện nghi của tôi à.”
Lâu Khải biết cậu sẽ không đáp lại mình, nhưng trong lòng không hề tiếc nuối, đưa tay nhanh chóng xoa cái đầu tóc xù xù của chàng trai, thoả mãn ngồi lại chỗ cũ.
Đã lâu không xoa, xúc cảm vẫn tốt như cũ.
Thỏa mãn jg
Nguyên Húc không so đo với hắn, thuận tay xoa đầu, “Tới nhà hàng chưa?”
“Gần trường có rất nhiều quán ăn ngon, anh đi xa vậy làm gì.” Nguyên Húc hơi đói, sờ túi định tìm kẹo ăn, chợt thấy trong túi áo có một bông hoa hồng.
Bông hoa hồng kia được cắt tỉa tỉ mỉ, gọn gàng nằm trong túi áo, nếu không cúi đầu, cậu cũng quên mất đoá hoa này. Chỉ nhìn những cánh hoa mỏng manh, Nguyên Húc lại hơi ê răng, “Tôi xác nhận một chuyện, anh không có làm chuyện gì xấu ở nhà hàng đó chứ?”
“Không có.” Vẻ mặt Lâu Khải chân thành.
Sau đó yên lặng lấy điện thoại ra nhắn tin hủy hết buổi biểu diễn violon và mấy thứ tương tự đã sắp xếp trước đi.
Nguyên Húc nghi ngờ nhìn hắn.
“Chỉ ăn cơm.” Lâu Khải nói: “Là cơm Tây, nếu em muốn ăn món khác thì nói nhé.”
Đặt nhà hàng rồi mới hỏi ý của cậu, Nguyên Húc liếc hắn một cái, mặc kệ mấy tâm tư nhỏ của hắn, rầm rì nói, “Có ăn là được, tôi chết đói rồi.”
Lâu Khải lấy viên kẹo dâu tây trong túi ra, xé gói đưa đến miệng cậu.
Nguyên Húc dùng đầu lưỡi cuộn viên kẹo vào miệng.
Ngón tay nhất thời có cảm giác ươn ướt, hô hấp Lâu Khải cứng lại, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra thu tay lại.
Vài phút sau, hắn vẫn nhìn chăm chú Nguyên Húc như cũ, nhưng ánh mắt lại chuyển từ mặt mày đối phương sang đôi môi đỏ mọng.
Lâu như vậy, hắn vẫn nhớ rõ đôi môi mềm mại và ngọt ngào kia.
“Đừng nghĩ bậy bạ.” Nguyên Húc chợt nói.
Ánh mắt của Lâu Khải rõ ràng như vậy, có đồ ngốc mới không phát hiện ra. Hơn nữa lúc trước khi Nguyên Húc thèm khát cơ thể của Lâu Khải, cũng là ánh mắt này, thật sự rất quen.
Nhưng, đàn ông mà, trước kia không chủ động, bây giờ không cho hôn, ngược lại bắt đầu thèm khát rồi.
Cậu nhai viên kẹo dâu rộp rộp trong miệng, không bao giờ thừa nhận mình cũng hơi thèm.
Con người không thể bạc đãi bản thân, ăn không được cục mỡ Lâu Khải này, trên đời còn có vô số cục mỡ đang chờ cậu, cho dù có khả năng không ngon bằng người trước mặt, nhưng nhất định đủ thoả mãn cơn thèm.
Lâu Khải không phát hiện đầu nhỏ Nguyên Húc vừa suy nghĩ ý tưởng nguy hiểm ra ngoài tìm đàn ông, tới nhà hàng, còn giúp Nguyên Húc kéo ghế dựa ra.
Món bít tết mềm thơm ngon ngọt, Nguyên Húc ăn rất thỏa mãn, hơn nữa quả thật Lâu Khải không làm gì kỳ quái, cho nên cậu yên tâm ăn no, nằm liệt trên ghế lười biếng hỏi, “Lần này anh gọi tôi ra có chuyện gì?”
“Tôi cảnh cáo anh, nếu chỉ vì mấy chiếc xe hoa ở cổng trường và bữa cơm này, tôi sẽ...” Nguyên Húc dừng một chút, nhất thời không nghĩ tới cái gì có thể uy hiếp đối phương, chỉ có thể dong dài không hề khí thế nói, “Sẽ không để ý anh nữa.”
Trong mắt Lâu Khải hiện lên ý cười, “Đương nhiên không phải, tôi có chuyện quan trọng tìm em. Chỗ này không hợp để nói chuyện, đến văn phòng tôi rồi nói.”
Nguyên Húc nhìn hắn một cái, thờ ơ gật đầu.
Hôm qua Lâu Khải có nhắc về may mắn của cậu, có thể trong vụ đụng xe có mờ ám. Mặc dù Nguyên Húc đồng ý nói chuyện, nhưng không để trong lòng, cho nên lúc Lâu Khải đưa giám định hiện trường tai nạn cho cậu, cậu còn nghi hoặc mà nhướng mày.
“Em xem.” Lâu Khải chỉ một tấm hình.
“Đây là xe chúng ta ngồi?” Nguyên Húc nhìn hình đã nhận ra, lúc ấy hiện trường hỗn loạn, Lâu Khải còn ngất đi, sau khi cậu được cứu ra đã đi theo xe cứu thương, không thấy rõ trạng huống của xe thế nào, “Đâm hay ghê, trực tiếp đăng xuất luôn.”
“Đúng vậy, cho nên tôi bị thương nhẹ như vậy, vô cùng khó tin.”
“Cảm ơn tôi?” giọng Nguyên Húc khó hiểu.
“Nếu lúc tai nạn tôi không di chuyển thì đã bị xe trước sau kẹp. Lâu Khải chỉ cho cậu xem, “Chỗ an toàn nhất trên xe, chỉ có chỗ của em.”
Hắn tổng kết nói: “Lúc này đây, là may mắn của em che chở tôi.”
Nguyên Húc nhìn tư liệu, nụ cười trên khóe miệng chậm rãi phai nhạt, “Không liên quan tới tôi, là anh tự cứu mình, may mắn của tôi không có che chở anh.”