Hơn nữa, đơn xin vay của Giang Nhược Ninh cũng không được phê duyệt, cho nên nàng hiện tại đang gấp rút tìm người đầu tư vốn.
Bất quá điều kiện của bên nàng không có khả năng sánh được với tập đoàn Phó Thị. Chỉ cần Tạ Mộ Lăng không bị mù thì việc chọn ai cũng rõ mà.
Cho nên Phó Hoài Yến thật sự không thể hiểu nổi, Giang Nhược Ninh đến tột cùng là dùng cách nào để cướp đi Tạ Mộ Lăng được.
Chẳng lẽ, Tạ Mộ Lăng cũng bị hỏng não giống như mấy đệ đệ nhà mình? Gặp nữ chính là đồng dạng tay chân bủn rủn, nữ chính nói gì nghe đó, không có sự phản kháng ư? Nếu thật là vậy thì có chút khó trị rồi nha.
Đối với đệ đệ nhà mình, hắn còn có thể thẳng tay cho một bạt tai, nhưng Tạ Mộ Lăng là người Tạ gia, không thể áp dụng cách này.
Ánh mắt Phó Hoài Yến lóe lên, theo bản năng dắt Tô Vãn Kiều vào sàn nhảy, nhưng tâm trạng sớm đã không còn để nhảy nữa.
Tô Vãn Kiều thấy đối phương dắt mình nhảy điệu Waltz, bản thân không giỏi khiêu vũ nên thường xuyên nhảy sai. Bất quá Phó Hoài Yến hoàn toàn không quan tâm điều này, trong lòng nàng không nhịn được liền nghĩ.
【 Mau tránh ra! Ta sắp giẫm lên chân ngươi rồi!】
"...."
Phó Hoài Yến nhanh chóng né tránh bước chân của đối phương.
Hắn nhẹ nhàng nói bên tai Tô Vãn Kiều.
"Kiều Kiều, ngươi thấy Tạ Mộ Lăng bên kia không. Hắn là đối tác mới của ta. Chúng ta đang cùng phát triển một dự án mới, dự án này đối với ta rất quan trọng. Một hồi chúng ta qua kia chào hỏi một tiếng, được không?"
"Được a." Tô Vãn Kiều cảm giác bên tai có chút ngứa, nhanh chóng đồng ý.
【 Tạ Mộ Lăng lát nữa sẽ bị một nữ nhân muốn bò lên giường hắn bỏ thuốc. Giang Nhược Ninh thấy vậy liền chạy theo, cứu hắn lúc sắp sửa bị sập bẫy. Chúng ta cũng không có cơ hội đi chào hỏi đâu.】
Phó Hoài Yến cau mày, tay đang ôm vòng eo thon thả của nàng bỗng siết chặt hơn, cảm giác bị nắm có chút mập mờ.
Gương mặt tinh xảo của đối phương xuất hiện hai má đỏ ửng.
【 Tay của Phó Hoài Yến là bàn là sao, sao mà nóng như vậy a.....】
"..."
Phó Hoài Yến vội nới lỏng tay ra.
Quay đầu nhìn về phía Tạ Mộ Lăng, quả nhiên thấy đối phương đang khiêu vũ với một nữ nhân lạ mặt.
Quét mắt một vòng, sau đó phát hiện Giang Nhược Ninh đang ở một nơi hẻo lánh trong buổi tiệc này.
Nguyên lai Tạ Mộ Lăng cũng mắc cùng một căn bệnh như Phó Diệc Sơ và những người khác. Bị kịch bản điều khiển, sau đó thích nữ chính và giải trừ hợp tác với mình.
Phó Hoài Yến vô cùng không cam tâm khi nhìn thấy việc làm ăn của mình cứ bị Giang Nhược Ninh cướp đi. Cho nên lần này hắn nhất định phải ngăn cản.
Bất quá chuyện này rất dễ giải quyết a.
Hắn có một cách giải quyết đặc biệt đơn giản.
Đơn giản, thô bạo, hữu hiệu.
Hơn nữa còn không để Tạ Mộ Lăng bị kịch bản ảnh hưởng.
Chỉ tiếc Tạ Mộ Lăng không phải người nhà Phó gia. Nếu không hắn trực tiếp dùng cách giống như lúc đánh thức Phó Diệc Sơ thì tiện hơn nhiều, tát một cái là tỉnh táo ngay, chẳng cần thuốc thang gì cả.
Sau một bài nhảy, Tô Vãn Kiều không thể đếm nổi mình đã giẫm lên chân Phó Hoài Yến bao nhiêu lần rồi.
Bất quá nam nhân này chẳng có chút phản ứng nào. Thực ra là do Phó Hoài Yến đang quá tập trung suy nghĩ, đến mức không cảm giác thấy đau đớn. Hơn nữa dù có khó chịu, hắn cũng không so đo với Tô Vãn Kiều làm gì.
Bây giờ còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Khi bài nhạc kết thúc.
Tạ Mộ Lăng và người bạn nhảy vừa rồi, thân mật cùng nhau đi đến quầy bar. Hai người cầm hai ly rượu từ tay người phục vụ, đang chuẩn bị uống.
Phó Hoài Yến ra hiệu cho thuộc hạ, rất nhanh liền có người dựa theo phân phó của hắn đi an bài.
Cho nên hắn thản nhiên cứ như vậy mà quan sát.
Không can thiệp gì.
Tô Vãn Kiều thì thờ ơ, ngồi một bên, yên tĩnh nhấm nháp món điểm tâm tinh xảo.
Bất ngờ lúc này, Phó Tư Dao đột nhiên bước nhanh lên phía trước. Khi Tạ Mộ Lăng sắp uống thì vội vàng nói với đối phương.
"Tạ tổng, sao ngươi lại ở đây. Phó tổng tìm ngươi hơn nửa ngày rồi."
Phó Hoài Yến: "?"
Tạ Mộ Lăng dừng lại động tác đang uống rượu của mình, quay đầu nhìn Phó Tư Dao.
"Ta tới liền đây."
Người bạn nhảy xinh đẹp bên cạnh thấy cơ hội sắp tuột mất, đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội vã nói: "Tạ tổng! Ngươi còn chưa uống rượu đâu, không phải vừa nãy ngươi đã đáp ứng ta rồi sao. Chẳng lẽ không đem ta là bạn nữa sao?"
Tạ Mộ Lăng nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi không nhìn thấy hiện tại ta đang có chuyện à."
Người bạn nhảy xinh đẹp tức giận đến mức sắc mặt thay đổi, bất quá vẫn không dám nói tiếp, chỉ có thể thầm hận, cơ hội tốt như vậy lại bị người khác phá hỏng.
Ánh mắt của Giang Nhược Ninh cũng nhìn về phía này. Thực ra, tối nay nàng luôn một mực chú ý đến Tạ Mộ Lăng. Muốn tìm cơ hội cùng đối phương nói chuyện hợp tác, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.
Khó khăn lắm mới đợi đến bản nhạc kết thúc, nàng muốn bước qua thì thấy Phó Tư Dao đang đứng bên cạnh Tạ Mộ Lăng rồi, sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, gần đây nàng luôn cảm thấy người nhà Phó gia như muốn đối đầu cùng mình vậy.
Rõ ràng trước đây mối quan hệ giữa nàng và người nhà Phó gia rất tốt. Nàng thường xuyên nhận được sự trợ giúp từ đối phương, bất quá tựa hồ chỉ trong một đêm, mọi thứ đều đã thay đổi .
Chuyện này thật kỳ quái.
Đến giờ, nàng vẫn chưa hiểu được, rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn đến tình trạng này. Nhưng không sao, đối tác Tạ Mộ Lăng này, nàng nhất định phải đoạt được từ tay Phó gia.
Chỉ khi có được sự đầu tư của Tạ Mộ Lăng, công việc của nàng mới có thể phát triển.
Tạ Mộ Lăng đang cầm ly rượu nói chuyện với Phó Tư Dao, không chú ý đến, bên cạnh mình không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một nữ nhân dáng dấp thanh lệ.
Khác với khí chất dịu dàng, thuần khiết như hoa nhài của Phó Tư Dao. Vẻ đẹp của Giang Nhược Ninh khiến người ta kinh diễm, vừa quyến rũ vừa mê người, như một đóa hoa hồng trắng đang chớm nở.
Hai nữ nhân đứng trước mặt hắn tạo thành một sự đối lập rõ rệt.
Bất quá, lúc này trong lòng Tạ Mộ Lăng đột nhiên có một loại cảm giác quỷ dị.
Đó là, trong lòng hắn rõ ràng cảm thấy khí chất của Phó Tư Dao rất dễ chịu, rất gần gũi, rất muốn để người ta thân cận.
Nhưng dường như có một giọng nói khác, ở sâu trong lòng bảo với hắn rằng, người mình nên thích phải là Giang tiểu thư vừa đến sau.