Trương Biệt thấp giọng quát lớn một câu, khiến động tác Lý Bội nhanh hơn.
Hắn vội vàng cúi đầu buông sọt xuống, lại đem gạo và mì bên trong lấy ra, chất chồng lên mặt đất.
Chờ tất cả mọi người dọn xong đồ vật, một nam tử có bộ dáng quản sự tới kiểm kê, Lý Bội cúi đầu, dùng ánh mắt quan sát tình huống chung quanh.
Nơi này là một thung lũng nhỏ nằm sau khu mỏ, là nơi cư trú của những người làm việc trong mỏ. Trong thung lũng có rất nhiều nhà gỗ, nhưng lúc này tất cả đều không có người ở, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy vài người đang làm tạp dịch.
Những ngôi nhà gỗ nhìn qua đều còn khá mới, có lẽ được xây dựng trong vài năm gần đây. Bên cạnh doanh trại đào một vòng hố sâu, bên trong cắm những cây tre nhọn, chắc là để phòng chống thú dữ.
Nơi này đã đi sâu vào trong núi rừng, từ Bạch Mã Trại đi vào phải mất một ngày, tất nhiên có rất nhiều loài thú dữ mà bên ngoài không có. Hoàn cảnh như vậy, ai cũng sẽ không nghĩ đến bên trong lại ẩn giấu nhiều người như vậy.
Hơn nữa, Bạch Mã Trại đã biến cả khu rừng này thành địa bàn của mình, phái người gác ở những nơi gần dân cư, nên sẽ không có thợ săn nào dám liều lĩnh đến đây.
Vì vậy, những người này đã không kiêng nể gì mà ở đây xây dựng lò luyện sắt, luyện gang cùng doanh trại lớn như vậy, âm thầm làm những hoạt động có thể khiến người ta rơi đầu.
Núi rừng rậm rạp, những thứ cần thiết cho cuộc sống trong doanh địa chỉ có thể mang vào bằng sức người. Đội ngũ dưới quyền Trương Biệt là một trong những đội ngũ chịu trách nhiệm đưa lương, họ thường làm một số công việc tạp dịch trong trại, cứ đến ngày mùng một và mười lăm hàng tháng thì sẽ mang đồ lên núi.
Sắc trời đã tối, họ phải nghỉ tạm một đêm ở đây, sáng sớm hôm sau sẽ quay về.
Sau khi mặt trời lặn, những người làm việc trong mỏ đều lục tục trở về. Lý Bội đang hỗ trợ dọn cơm tập thể thì vừa lúc nhìn thấy có người dùng xe cút kít vận chuyển thiết khí đã đúc xong đến kho hàng.
Hắn nhìn kỹ, phát hiện bên trong ngoài trường đao ra, còn có rất nhiều mũi tên.
Lý Bội trong lòng giật mình, tất cả vũ khí đều nhìn ra được, nhưng cái trường đao kia hình dạng lại rất kỳ lạ, khác hẳn với những thứ hắn thường thấy. Lý Bội đang định xem thêm một chút thì quản sự đã quát lên: "Cái gì mà động tác chậm chạp vậy, muốn để người ta đói chết sao?"
Lý Bội thấy quản sự nhìn sang đây, hắn vội vàng thu hồi tầm mắt, làm ra vẻ sợ hãi đến mức co rúm người lại, dọn chảo sắt trong lòng ngực sang bên kia.
Sau khi ăn cơm xong, trời đã tối, mọi người lần lượt trở về nhà, một đám đàn ông lại thắp đuốc đi về phía lò gang.
Trình Việt nằm trên chiếc giường gỗ cứng cáp, trong bóng tối lặng lẽ lắng nghe những âm thanh mơ hồ truyền đến từ phía núi.
Leng keng leng keng, là âm thanh của thợ rèn.
Những thanh đao kỳ lạ với hình dạng và cấu tạo đặc biệt lại hiện lên trong đầu Trình Việt. Hắn chỉ liếc nhìn qua một chút, không thể xem kỹ hơn được. Định vào buổi tối tìm cơ hội đi xem lại, nhưng khi giả vờ đi tiểu đêm thì phát hiện ra nơi này tuần tra còn nghiêm ngặt hơn cả trong trại.
Hắn chỉ có thể kiềm chế bản thân lại. Hiện tại tuyệt đối không thể làm gì gây chú ý, tình hình nơi này phức tạp hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng. Một chút bất cẩn có thể sẽ tiết lộ bí mật của nơi này ra ngoài.
Ninh Châu xuất hiện quặng sắt, vương vị của Vương gia sao có thể ngồi vững được? Hơn nữa, nếu còn có một quân sư tiền triều... Sợ là tội danh gì cũng có thể bịa lên đầu Hạ Trì.
Trình Việt suy đoán trong lòng, nửa đêm vẫn phải đúc binh khí chắc chắn là có người đang vội vàng muốn có, nhưng không biết rốt cuộc là Bạch Mã Trại đang kiểm soát toàn bộ việc buôn bán của mình và người khác, hay là đằng sau còn có một thế lực khác.
Hắn nhắm mắt lại, những chuyện này phải đợi đến khi trở về trại rồi tìm hiểu sau.
—
Sau khi tiêu diệt các phỉ bang ở Ninh Châu, những quan lại liên quan đến phỉ bang đều bị bắt. Khi đội ngũ diệt phỉ trở về cũng đã áp giải họ về Phong Ninh. Ngoài ra, những quan lại tham ô cũng bị bãi bỏ chức vụ, trong thời gian ngắn, Ninh Châu có không ít chức quan bị bỏ trống.
Qua thời gian này, Vân Thanh đã nắm rõ năng lực và phẩm hạnh của các quan lại lớn nhỏ trong phủ nha Ninh Châu. Y nhanh chóng quyết định điều người đi bổ khuyết các chức vụ bỏ trống.
Tuy nhiên, chỉ như vậy thôi thì nhân lực của phủ nha Ninh Châu vẫn còn thiếu một chút.
Tại tiểu triều hội, Giang đại nhân, người có hai tá quan bị điều đi, đã tấu thỉnh Vân Thanh tăng phái nhân thủ.
Vân Thanh vốn định triệu tập tất cả tú tài và cử nhân ở Ninh Châu đến để tiến hành tuyển chọn. Nhưng hiện tại đã sắp đến cuối năm, tú tài thì đông đảo. Nếu triệu tập đại bộ phận họ đến thì cần chuẩn bị rất nhiều công tác, đã không còn kịp nữa.
Vì vậy, Vân Thanh chỉ triệu tập những cử nhân đang chờ bổ khuyết, nếu thông qua tiểu khảo thì có thể trực tiếp nhậm chức.
Những cử nhân còn lưu lại ở Ninh Châu, ngoài những người không quan tâm đến con đường làm quan và chỉ muốn ở lại quê nhà. Thì phần lớn là biết rằng nếu đi đến những nơi giàu có, đông đúc khác cũng không có cơ hội bổ khuyết nên đành phải trở về Ninh Châu.
Tiền Hữu Tài báo cáo cho Vân Thanh về tình hình này, Vân Thanh cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng vẫn chuẩn bị vài phương hướng bài thi, để họ có thể lựa chọn bài mình am hiểu mà trả lời.
Mọi người đều nhìn thấy sự biến đổi của Ninh Châu, vì vậy hầu hết các cử nhân đều đến Phong Ninh dự thi.
Khi nhìn thấy một nữ tử trong trường thi, mặc dù biết đây là do Vương phi đặc phê, nhưng một số người đọc sách bảo thủ vẫn cảm thấy cùng nữ tử thi tiểu khảo, đối với họ mà nói là vô cùng nhục nhã.
Vân Thanh lập tức phái người đưa những người không muốn tham gia khảo thí ra khỏi trường thi. Những người đó lúc này đều vô cùng ngỡ ngàng, họ vốn tưởng rằng như vậy có thể thể hiện khí tiết của bản thân, nhưng không ngờ rằng Vân Thanh lại xử lý một cách quyết đoán như vậy.
Một số người mặt dày không đợi nha dịch đến đã đứng dậy, tiến lên tố cáo Vân Thanh. Một số người khác thì cố giữ thể diện, đành phải ngậm đắng nuốt cay đi theo nha dịch ra ngoài.
Trong sân trong chốc lát rơi vào im lặng, Hứa Vân ngồi ở phía trước vẫn giữ tư thế thẳng lưng, không hề để ý đến những người đó. Cũng không chú ý rằng, trong một góc sau lưng, một thư sinh đang nhìn bóng dáng của nàng, ngẩn ngơ một lúc lâu mới tỉnh táo lại.
......
Sau khi tiểu khảo kết thúc, Vân Thanh cùng ngày liền bắt đầu phê duyệt bài thi.
Tiền đại nhân và Giang đồng tri cũng được triệu tập đến vương phủ, cùng chấm bài thi.
Hai người trước tiên sàng lọc một lần, loại bỏ những bài thi quá kém. Sau đó, dưới sự phối hợp của hai người, vào lúc ban đêm, tất cả bài thi đã được phê duyệt xong.
Vân Thanh đem những bài thi đã chấm xong đặt sang một bên, Tiền đại nhân mở một tờ giấy hồng trống để sao chép danh sách.
Vân Thanh nói với Giang đồng tri: "Đem bài thi của Hứa Vân cho ta."
Trong danh sách những bài thi được chọn, không có bài thi của Hứa Vân.
Giang đồng tri dừng một chút, mở từng bài thi ra xem, tìm bài thi của Hứa Vân đưa cho Vân Thanh.
Vân Thanh sau khi xem xong, sắc mặt bình tĩnh nói: "Giang đồng tri, ngươi có thể nói cho ta lý do ngươi không chọn bài thi này được không?"
"Những bài thi có quan điểm tương tự với bài thi của Hứa Vân đều được ngươi tán thành."
Việc quan chủ khảo không thích một loại trả lời là bình thường. Nhưng nếu rõ ràng có quan điểm tương tự, lại thông qua một phần, dính một phần khác, thì có nguy cơ gian lận.
Giang đồng tri biến sắc, quỳ xuống nói lắp bắp: "Thần... Thần..."
Ông còn chưa nghĩ ra lý do, Vân Thanh liền nói ngay sau đó: "Nàng đã giúp ngươi kiểm kê phủ kho, cho nên ngươi nhận ra bút tích của nàng cố ý không chọn."
Khoa cử chính quy sẽ sao chép lại bài thi của thí sinh một lần, đó là để dự phòng vấn đề như vậy xuất hiện, chỉ là tình huống của họ đặc thù, nên bỏ qua bước này.
Giang đồng tri cũng không nghĩ tới Vân Thanh sẽ cố ý xem bài thi của Hứa Vân. Trong lòng ông ta biết rõ đã không giấu được, liền thành thật nhận tội: "Hứa Vân đúng thật là có thực học, nhưng nàng là nữ tử, lại có xuất thân như vậy, sao có thể tuyển vào phủ nha được? Lão tổ tông truyền quy củ ngàn năm, cũng không có cho nữ tử vào triều làm quan..."
Vân Thanh nhàn nhạt nói: "Từ trước không có, hôm nay liền có, Giang đồng tri đánh bóng đôi mắt nhìn xem, nàng yếu kém hơn so với người khác à."
"Người làm quan, năng giả cư chi, chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, Giang đại nhân hãy nhớ kỹ. Hôm nay không tính là khoa cử chính quy, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, phạt bổng một tháng, ngươi nhận tội không?"
(*) Năng giả cư chi: có năng lực thì làm
Giang đồng tri cong lưng thật sâu như muốn nằm sấp trên mặt đất: "Thần biết tội."
Bên kia, Tiền Hữu Tài đã sao chép danh sách, Vân Thanh cũng đem bài thi của Hứa Vân thả vào, Tiền Hữu Tài liền viết thêm tên Hứa Vân ở cuối cùng.
Vân Thanh đem danh sách cùng bài thi giao cho Tiền Hữu Tài, bảo ông công bố kết quả, hai người liền cùng nhau cáo lui.
Sau khi đi ra vương phủ, Tiền Hữu Tài thở dài: "Ông hà tất phải làm như vậy?"
Giang Tịnh Bách quay đầu nhìn đại môn vương phủ: "Đại nhân, ông nói xem vị Vương phi này đến tột cùng là muốn làm cái gì?"
Tiền Hữu Tài vỗ vỗ bờ vai ông ta, lại không trả lời: "Trong lòng ông không phải đã có đáp án rồi sao?"
"Yên tâm, lúc trước việc Vương phi làm chúng ta không hiểu, cuối cùng đều bị vả mặt, sau này ngươi cứ chờ xem đi."
Giang Tịnh Bách thở dài, ngoài yên tâm ra ông ta còn có thể làm được gì?
Sau khi tiễn đi hai vị đại nhân, Vân Thanh duỗi tay xoa xoa giữa trán. Tiền Hữu Tài và Giang Tịnh Bách hiện tại tuy rằng đã làm việc cho y. Nhưng năng lực và tầm nhìn của hai người lại theo không kịp, có thể giúp đỡ y trong lúc cấp bách cũng là hữu hạn. Bình thường còn cần phải dựa dẫm vào người khác một chút.
Ninh Châu thiếu người, thiếu nhất lại không phải là những tiểu quan làm việc ở dưới, mà là những thượng quan có năng lực có thể ra quyết sách. Lâm Cẩn và Viên Tử Nghị thật ra có tiềm chất như vậy, nhưng vẫn cần phải rèn luyện thêm một thời gian.
Trước mắt nước xa không cứu được lửa gần, y phải suy nghĩ xem nên từ đâu lừa người đến đây.
Trong đầu Vân Thanh hiện ra sư huynh của nguyên chủ đang ở thư viện, nhưng nơi đó quy tụ nhóm người đọc sách nổi bật nhất Đại Du, đều chờ đi kinh thành thi hội để mở rộng tương lai. Sao có thể nguyện ý tới nơi thâm sơn cùng cốc như Ninh Châu chứ?
Hơn nữa nếu người tới có vấn đề, bọn họ cũng khó có thể phòng bị...
"Thiếu gia, nên nghỉ ngơi."
Giọng nói A Thư vang lên ngoài cửa, Vân Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, mới chợt phát hiện trăng đã treo lên đầu ngọn, đã là đêm khuya.
Vân Thanh trở lại phòng ngủ, rửa mặt xong nằm lên giường. Thân thể cùng đại não đều cực kỳ mệt mỏi, nhưng y lại không ngủ được.
Thời gian này Vân Thanh ra bài thi, phê duyệt tấu thư bận đến đầu óc choáng váng, cố gắng làm bản thân không nghĩ đến chuyện khác. Ban ngày còn tốt, nhưng vừa đến buổi tối, y lại không thể khống chế được suy nghĩ chính mình.
Y biết Hạ Trì là người thông minh, chỉ cần y hơi chuyển biến thái độ một chút, Hạ Trì liền có thể đoán được ý mình.
Xác thật Hạ Trì đoán được.
Nhưng điều Vân Thanh không nghĩ tới chính là, Hạ Trì cái gì cũng không nói, rất nhanh đã dọn về đại doanh.
Y nhớ rõ Nguyên Phúc công công đã từng kể chuyện hồi nhỏ của Hạ Trì: "Vương gia chúng ta từ nhỏ đã có tính tình bá đạo, thích cái gì cũng phải có được trong tay, trưởng thành cũng vẫn như thế, những công tử trong kinh thành không ai đoạt được thứ đồ Vương gia thích."
Phong cách hành sự của Hạ Trì từ trước đến nay đều bá đạo kiêu ngạo, Vân Thanh còn tưởng Hạ Trì sẽ thể hiện rõ bản tính chiếm hữu, lại không nghĩ đến hắn sẽ lựa chọn lặng lẽ tiếp thu rồi thối lui.
Cái hướng đi này so với dự đoán còn thuận lợi hơn, nhưng y lại không vui vẻ nổi.
—
Hầu hết tướng sĩ đã quay lại đại doanh Ninh Châu, khôi phục lại cường độ thao luyện như trước. Lần này bọn họ cũng đã trải qua rèn luyện, càng trở nên trầm ổn hơn, cũng càng thêm tự tin. Tất cả mọi người đều vận sức chờ phát động, chờ đánh một trận chiến cuối cùng với Bạch Mã Trại.
Hạ Trì ngồi trong chủ trướng, trước mặt là bản đồ Ninh Châu.
Ngoài việc muốn chuẩn bị đối sách đối phí với Bạch Mã Trại, hắn còn muốn tự hỏi làm thế nào để chiêu binh mãi mã cho riêng mình.
Hiện tại nhân mã đại doanh Ninh Châu đã lộ ra ánh sáng, hắn không cần che giấu nữa. Nhưng cứ như vậy, hắn cũng không có khả năng nhận người ngoài đại doanh Ninh Châu. Thổ phỉ đã diệt, hắn lại trưng binh tất nhiên sẽ làm người khác hoài nghi ý đồ.
Hạ Trì nhìn bản đồ, tự hỏi nơi nào thích hợp để tàng binh, sau đó có chút thất thần.
Hắn đã vài ngày không gặp Vân Thanh.
Thời gian gần đây hắn dần dần phát hiện thái độ của Vân Thanh đối với mình mơ hồ xa cách cùng khách sáo nhiều hơn. Mới đầu cũng tưởng cảm giác bản thân sai rồi, nhưng qua hai ngày hắn liền xác định, cảm giác của mình sẽ không gạt mình.
Hắn không thể không suy đoán đến chuyện, Vân Thanh có lẽ đã biết tâm tư của hắn, dù không nói gì nhưng thái độ đó của Vân Thanh đã nói rõ sự cự tuyệt.
Ý niệm xấu xa trong nháy mắt nảy lên chiếm lấy toàn bộ tâm hắn, nhưng cuối cùng tất cả đều bị áp chế trở về.
Hắn dọn về đại doanh Ninh Châu.
Hạ Trì không trách Vân Thanh, nam tử thích nam tử vốn đã hiếm thấy, hắn vốn dĩ muốn đánh cuộc một phen.
Hại tại Vân Thanh đã vén lá bài, hắn thua cuộc.
Hắn nhận thua.
Hắn vĩnh viễn sẽ không cưỡng bách Vân Thanh. Hai người có thể duy trì hài hòa trên mặt, thời điểm ngẫu nhiên nghị sự còn có thể nhìn thấy Vân Thanh, đã rất hạnh phúc rồi.
Hạ Trì nhìn ngọc trụy chó con trong lòng bàn tay, nhớ tới đêm đó ở trong thành treo đầy hoa đăng, Vân Thanh tươi cười giảo hoạt đặt lên lòng bàn tay mình. Hắn nghĩ, vậy là đủ rồi, ít nhất bản thân còn có được hồi ức đẹp như vậy.
"Vương gia, Trình thủ lĩnh cấp tốc đưa mật báo tới."
Hồi ức Hạ Trì bị đánh gãy, nháy mắt đem ngọc trụy chó con nắm chặt trong lòng bàn tay, biểu tình nghiêm túc mà duỗi tay tiếp nhận mật báo.
Nháy mắt tiếp theo, hắn bật người đứng dậy, ngữ khí trầm trọng, nghiêm túc nói: "Tuyền Từ Cửu, điểm binh!"
---
Huhu thương Tròn Tròn nhà nội quá! Hỗm rày mình hay đọc công bá đạo, kiểu thích là nhích, đọc rất khoái, nhưng bây giờ dính cái tính trái ngược này của Tròn Tròn quá! Tình yêu không ồn ào mà ẩn ẩn sóng ngầm, yêu nhưng nghĩ cho người mình yêu trước, nó đẹp dã man ấy! Nếu ngoài đời gặp được một người như Tròn Tròn thì mình cũng sẽ chọn, thay vì người bá đạo tấn công dồn dập hehe!