Quân Thanh Dư thấy vậy thì hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì?".
Thi Khải Tân ở bên cạnh rất đúng lúc mà bồi thêm một câu: "Ông cứ lo cho tốt việc chăm sóc người cá đi, còn đi để ý vẻ ngoài của người ta nữa, không chịu nổi gương mặt phổ thông đến mức ấy à?".
Người phụ trách nhìn về phía Thi Khải Tân, nhưng thấy gương mặt lạnh tanh không cảm xúc đang nhìn lại mình, muốn mở miệng nhưng chỉ một cái nhìn thôi đã lập tức không dám hé răng nửa lời.
Thi Khải Tân vô tội, không phải do tôi dọa, tôi chẳng có làm gì hết.
Người phụ trách ổn định lại tâm lí, hít sâu một hơi, "Có lời gì muốn nói tôi đã nói thẳng rồi. Điện hạ và người cá trông giống hệt nhau, hơn nữa khi so sánh kĩ mái tóc vàng kim và những điểm khác, không khỏi khiến người ta cho rằng điện hạ có liên quan đến người cá".
Quân Thanh Dư gật đầu, hỏi tiếp: "Rồi sao nữa?".
Nói đến đây, người phụ trách không còn e dè như vừa rồi nữa, ông ta nói rất hùng hồn: "Chuyện người cá biến thành người thế này quá lạ kì, nếu như tin tức truyền ra ngoài, việc người dân kinh ngạc tạm không nói, nhưng có thế nào thì cũng sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ đến điện hạ".
"Có bằng chứng cho việc người cá có thể biến thành người không? Người cá có thể biến lớn không đối với mấy người vẫn còn là bí ẩn chưa thể giải đáp, giờ lại lòi ra người cá có thể biến thành người, lời này nói ra bản thân ông có tin nổi không? Có thể biến thành người thì cứ biến, nếu không được, tin tức lộ ra, người mất mặt là ai ông tự nghĩ xem".
Người phụ trách mấp máy môi, bị những lời Quân Thanh Dư nói làm cho mơ màng. Phản ứng của Quân Thanh Dư sau khi biết chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Gặp phải chuyện này, thân là người trong cuộc, biết tin thân phận có nguy cơ bị lộ thì phản ứng đầu tiên phải là hoảng loạn chứ?
Không hề đè nén sợ hãi cùng hoảng loạn để thương lượng điều kiện với ông ta, mà lại đòi truy cứu trách nhiệm là kiểu gì đây?
Người cá biến thành người là việc của cậu mà, sao lại trách tôi?
Thi Khải Tân nhìn người phụ trách hơi đần người ra thì không khỏi lắc đầu. Cái võ mèo ba chân đấy mà cũng dám múa may trước mặt điện hạ?
Người phụ trách mím môi, ép mình thoát khỏi tiết tấu của Quân Thanh Dư, "Nhưng tin tức truyền ra thì vẫn ảnh hưởng đến điện hạ, đúng chứ". Không nói những chuyện khác, chỉ riêng việc người cá biến thành người rồi trở thành đế hậu Đế Quốc thôi, cũng đã là tiêu đề mà các trang truyền thông tranh nhau đưa tin rồi.
"Tôi biết ở Đế Quốc này đế hậu và bệ hạ có thể một tay che trời, có thể ngăn chặn tin tức lộ ra, nhưng phía Liên Bang... Điện hạ hiểu ý tôi mà nhỉ?".
Quân Thanh Dư thấy hơi phiền, cái người phụ trách này chẳng có gì đáng để cân nhắc, cậu bèn thẳng thừng nói: "Ông muốn thương lượng điều kiện gì?".
"Tôi muốn nói về vấn đề đãi ngộ của trung tâm chăm sóc người cá".
Người phụ trách nói tiếp: "Rau quả giống mới có vẻ có tác dụng ngang với người cá, vậy điện hạ có nghĩ đến việc giao rau quả giống mới cho trung tâm chăm sóc người cá kinh doanh không? Hoặc là gỡ bỏ, ngưng bày bán trên thị trường chẳng hạn".
Có rau quả giá hợp lí hơn, dễ dàng có được hơn, dù là quý tộc thì cũng ưu tiên lựa chọn rau quả. Hơn nữa hiện giờ trung tâm chăm sóc người cá nhiều vấn đề*, còn chắc chắn có liên quan đến Liên Bang, dù quan hệ giữa Đế Quốc và Liên Bang đã hòa hoãn hơn, nhưng cũng không ai dám ủng hộ ra mặt việc kinh doanh của Liên Bang tại Đế Quốc. Dù sao thì hoàng đế mới sắp lên ngôi, thể nào cũng muốn làm gì đấy đao to búa lớn, ai mà biết đao búa đó có chém xuống mình hay không. Vậy nên đám quý tộc có quyền được mua bán đều tự biết mà tránh trung tâm chăm sóc người cá đi. Dân thường không có quyền cũng không ham hố trung tâm chăm sóc người cá nữa, quay sang nhắm đến rau quả.
*Bản gốc bị lỗi hay gì đó mà không hiện chữ nên chém đại.
Một trung tâm chăm sóc người cá đã quen thói ngồi trên cao đợi người ta tìm đến xin mua người cá lại đột nhiên ngã từ mây cao xuống địa ngục. Đã vậy những người từng đến mua người cá chỉ chăm chăm rũ sạch quan hệ với bọn họ, giống như dính phải thứ bẩn thỉu gì vậy.
Những chuyện này khiến trung tâm chăm sóc người cá không sao chịu nổi.
Vốn dĩ định sẽ đóng gói quay về Liên Bang, nào ngờ vô tình phát hiện chuyện vẻ ngoài của người cá màu vàng kim, bèn vin vào đó tìm đến đây ra điều kiện.
Quân Thanh Dư nghe người phụ trách nói điều kiện xong thì chỉ đáp lại hai chữ: "Nằm mơ".
Dã tâm của trung tâm chăm sóc người cá không hề nhỏ, nói đơn giản thì chính là muốn dùng cách độc chiếm thị trường để củng cố địa vị. Dù người phụ trách không mò đến tận cửa thì Quân Thanh Dư cũng sẽ nghĩ cách xử lí ông ta. Chẳng qua gần đây bận bịu việc khác nên không ôm đồm được hết.
Người phụ trách trầm giọng nói: "Ngài thật sự không sợ phía Liên Bang sẽ biết chuyện sao?".
Những lời này đã có thể coi là đe dọa trực tiếp. Thi Khải Tân từ đằng sau Quân Thanh Dư bước đến đứng cạnh bàn.
Người phụ trách nhận ra hành động của anh ta thì nghiến răng nói: "Nếu tôi xảy ra chuyện, mọi thông tin liên quan đến đế hậu và người cá sẽ được gửi đến tất cả hòm thư điện tử ở Liên Bang. Điện hạ có muốn xử tôi thì cũng nên suy nghĩ lại đi". ngôn tình tổng tài
Nếu không dám chắc có thể an toàn ra ngoài thì người phụ trách cũng không ngu ngốc đến mức tự đâm đầu vào nguy hiểm. Hơn nữa loại chuyện này ông ta không tìm được người nào khác, nếu còn chưa đàm phán mà đã để lộ ra ngoài, như vậy ông ta sẽ chẳng còn quân cờ nào để đàm phán nữa. Vậy nên chỉ đành để lại ít đồ, giúp bản thân có thể an toàn rời khỏi hoàng cung Đế Quốc là được rồi.
"Liên Bang à?", Quân Thanh Dư chẳng sợ tin tức lộ ra sẽ gây nên ảnh hưởng gì đến bản thân, nhưng lãnh đạo hiện giờ của Liên Bang là em trai của Phó Viễn Xuyên, nếu như cậu ta tin là thật, biết anh trai cưới một người cá thì có...
Thấy Quân Thanh Dư im lặng, thần kinh đang căng chặt của người phụ trách rốt cuộc cũng thả lỏng. Nếu ngay cả những lời này Quân Thanh Dư cũng không bận tâm thì ông ta mới thật sự gặp nguy.
Quân Thanh Dư không nói, người phụ trách cũng không tiếp tục. Nói nhiều sai nhiều, thực ra nói đến đây cũng gần như chẳng còn gì nữa rồi.
Thi Khải Tân nhìn Quân Thanh Dư, rõ ràng đang nghiêm túc suy xét nhưng anh ta cứ cảm thấy phu nhân đang nghĩ xem làm thế nào để xé xác người phụ trách trước mặt đây mà không để bệ hạ phát hiện ra vậy.
Ừm... đập vỡ đầu, kiểu vậy.
Phòng tiếp khách trong lúc nhất thời trở nên yên tĩnh. Chỉ có tiếng tim đập khe khẽ.
"Rừ rừ", tiếng vòng tay thông minh vang lên vô cùng rõ ràng trong căn phòng đang yên tĩnh. Âm thanh vang lên không ngừng, giống như rất nhiều tin nhắn liên tục được gửi đến.
Quân Thanh Dư nhìn lướt qua, tin nhắn vẫn đang nhiều lên, đều là từ Phó Thanh Hàng.
... Hửm?
Quân Thanh Dư chẳng nhớ mình kết bạn với Phó Thanh Hàng từ bao giờ. Vừa mở ra, một đống tin nhắn ùn ùn đến.
Phó Thanh Hàng: [Anh dâu! Em bên này nhận được ảnh so sánh anh với người cá.]
Phó Thanh Hàng: [Mạng tổng đã chặn lại, cũng xóa hết tài liệu rồi. Giờ vẫn đang điều tra xem ai đăng lên, rất nhanh sẽ tra ra thôi, anh đừng lo.]
Quân Thanh Dư hơi ngẩn ra, biết cậu là người cá nhưng hình như Phó Thanh Hàng không có phản ứng gì, ngược lại còn giúp cậu che giấu.
Quân Thanh Dư: [Không sợ à?]
Phó Thanh Hàng: [Không phải sợ, anh dâu cứ yên tâm, chuyện này em sẽ thu xếp ổn thỏa. Ai đăng lên em sẽ bẻ cổ hắn, anh đừng lo. Còn có anh em nữa, phía Đế Quốc hiện giờ đánh không lại anh ấy đâu, Liên Bang thì em nắm trùm rồi, em đi trước ha.]
Quân Thanh Dư: "...?". Ý tôi không phải thế này... Sao lại đổi thành an ủi tôi rồi.
Không đợi cậu giải thích gì, gửi xong tin là ảnh đại diện của Phó Thanh Hàng lập tức tối đi, hẳn đã tắt máy rồi.
Quân Thanh Dư nhìn khung trò chuyện, hơi có cảm giác như nhìn thấy một con husky giật dây chạy vậy.
"Điện hạ?", Thi Khải Tân thấy vẻ mặt Quân Thanh Dư sai sai. Hiếm khi thấy cậu lộ ra vẻ mặt này, anh ta tưởng rằng xảy ra chuyện gì rồi.
Quân Thanh Dư tắt vòng tay thông minh, đứng lên, "Bắt nhốt lại trước đã".
"Rõ".
Người phụ trách sững sờ, ông ta không hiểu, mọi chuyện vừa mới có tiến triển, tại sao ngay sau đó Quân Thanh Dư lại đột nhiên lật mặt đòi bắt người.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì hẳn là chuyện quan hệ giữa người cá và điện hạ đã xảy ra vấn đề, có lẽ nếu thật sự chọc giận đối phương, đe dọa không xong mà còn bị phản tác dụng nữa.
Người phụ trách vội vàng đứng lên, "Điện hạ, có chuyện gì mà không thể thương lượng giải quyết, cần gì phải lật mặt chứ? Rau quả tốt, nhưng vẫn có điểm khác biệt so với linh lực thuần túy của người cá, biết đâu sẽ có lúc ngài cần dùng đến?!".
"Người phụ trách trung tâm chăm sóc người cá lo lắng cho sự phát triển sau này của trung tâm nên cất công đến bàn bạc với đế hậu. Cuối cùng quyết định nhường quyền quản lí, giao cho thượng tướng Thi Khải Tân toàn quyền quyết định".
Người phụ trách mở trừng hai mắt, "Ngài-- Ý ngài?!".
C-Cướp giữa ban ngày?!
Người phụ trách kinh ngạc đến mức trong đầu trống rỗng, "Ngài làm vậy có phải quá đáng quá rồi không! Hành động này của ngài khác gì đám hải tặc không gian đâu?!".
Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, đúng lí hợp tình đáp: "Không khác gì cả".
Người phụ trách: "?!".
Quân Thanh Dư giơ tay, Thi Khải Tân bước đến, người phụ trách cũng không còn cơ hội mở miệng nữa.
Nói là cướp giữa ban ngày thì thực ra cũng không hẳn, trung tâm chăm sóc người cá thuộc về Liên Bang, đúng hơn là lãnh đạo tiền nhiệm của Liên Bang. Hiện giờ lãnh đạo là người khác, trung tâm chăm sóc người cá cũng thuộc về Phó Thanh Hàng. Cậu không có thời gian quản lí trung tâm chăm sóc người cá, nhân lúc nào đấy bảo Phó Thanh Hàng mang về là được, dù sao thì... người phụ trách sau này tất nhiên sẽ không thể nào là kẻ trước mặt đây.
___
Quá trình chuẩn bị cho lễ đăng quang không nhanh lắm, chủ yếu vẫn là do đồ cần chuẩn bị khá nhiều, mỗi chi tiết đều cần xác nhận qua lại xong rồi mới quyết định. Mỗi chi tiết được chọn ra sẽ gửi lên trên, tiếp đấy trải qua xét duyệt, nếu không thông qua sẽ bị trả về ngược lại, thông qua rồi mới tiếp tục bước tiếp theo.
Quân Thanh Dư ngồi ở mép giường ăn đào, thi thoảng sẽ cắn một miếng, một tay thì lật xem những chi tiết đã được xác nhận.
Đột nhiên sau lưng ấm lên. Quân Thanh Dư không thèm quay đầu nhìn mà dựa ra sau, "Anh ngâm đủ thời gian rồi à?".
"Ừ", Phó Viễn Xuyên giơ tay ôm eo cá nhỏ, thuận đà rướn lên cắn một miếng đào, "Em xem gì vậy?".
"Lễ đăng quang thôi", vốn dĩ nên có thêm Phó Viễn Xuyên phụ trách, nhưng anh bận đi ngâm sước suối, việc này cứ thế mà chuyển sang cho Quân Thanh Dư.
Quân Thanh Dư kiểm tra qua một lượt tinh thần lực của Phó Viễn Xuyên, so với lúc trước đã vững chắc hơn, cũng không có dấu hiệu tan rã. Điều này nói lên rằng ngâm nước suối có tác dụng.
Quân Thanh Dư ăn hết nửa quả đào, nhớ ra việc trước đấy bèn nói: "Phía trung tâm chăm sóc người cá tạm thời để Thi Khải Tân phụ trách đi, đợi người của Liên Bang đến rồi đổi lại sau".
"Em đứng ra sắp xếp là được". Phó Viễn Xuyên hôn cá nhỏ vị đào, "Mà thực ra em phụ trách luôn cũng được".
Đế Quốc phù hợp với trung tâm chăm sóc người cá hơn, lúc đầu chọn xây dựng trung tâm ở đây cũng không phải không có lý. Nếu để người của Liên Bang đến thì cũng phải suy xét đến việc nhân công cũng như những việc khác. Giao cho cá nhỏ phụ trách sẽ đơn giản hơn chút.
"Em không muốn làm", Quân Thanh Dư chỉ muốn ngày nào cũng ở nhà ngủ đến khi tự tỉnh, đợi sau khi sức khỏe của Phó Viễn Xuyên hoàn toàn tốt lên thì cậu cũng sẽ không lo việc Đế Quốc nữa.
Tất nhiên sao có chuyện cậu chủ động ôm đồm trung tâm chăm sóc người cá chứ.
Phó Viễn Xuyên cuốn lấy lọn tóc của cá nhỏ. Nếu cá nhỏ đã không muốn thì anh sẽ không nói nữa, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, toàn bộ dựa theo ý cá nhỏ là được rồi.
Phó Viễn Xuyên hơi suy tư, nói: "Đợi mấy ngày nữa lễ đăng quang kết thúc thì chúng ta đi du lịch nhé".
Quân Thanh Dư nhướn mày, cậu nghiêng đầu dựa lên vai anh, "Đế Quốc nhiều việc như thế, anh đi được sao?".
Phó Viễn Xuyên ôm lấy cá nhỏ, đáp: "Chuyện ở đây cứ giao cho Thi Khải Tân".