Hôm nay Hạ Tuyết xuất viện, vốn dĩ cô không quan tâm trên mạng đang bùng nổ chuyện gì, nhưng vừa sáng sớm, Giang Hồng Nguyệt đã gọi điện liên tục, còn gửi link tin tức về cô và Hà Lạc Tâm.
Hạ Tuyết nhấn vào link đó, đường link này dẫn đến một video cảnh Hà Lạc Tâm tát tay cô. Vốn dĩ đó là video bình thường nếu không có thêm đoạn cô và cô ấy gặp nhau sau khi diễn xong.
"Tại sao cô lại không tránh?"
"Vì vai diễn thôi mà, tôi tránh làm gì? Nếu cô muốn tăng tính chân thật thì tôi phối hợp với cô. Cô không vừa lòng à?"
"Không vừa lòng, cô cho rằng có thể chịu được mấy cái tát của tôi? Cảnh còn dài, rất nhiều phân đoạn tát tai như vậy sẽ vẫn còn tiếp diễn!"
"Tùy cô thôi, tôi không rảnh tranh chấp với cô!"
"Cô không rảnh nhưng tôi rất rảnh đó, nè, có đang nghe tôi nói không?"
...
Hạ Tuyết xem xong đoạn clip, đây rõ ràng là có người ác ý cắt ghép, chỉnh sửa nhằm bôi đên Hà Lạc Tâm, nâng hình ảnh của cô lên, đồng thời phá hoại luôn không khí hòa bình giữa cô và cô ấy. Hạ Tuyết cố nhớ lại, trong nguyên tác có đoạn này không, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ra, hình như nguyên chủ chưa từng trãi qua ký ức như vậy!
Hạ Tuyết tắt điện thoại, cô tiếp tục thu xếp hành lý của mình, vừa làm vừa nghĩ là ai muốn ụp cái nồi này lên đầu của cô? Lúc trước nguyên chủ và Hà Lạc Tâm tranh đấu gay gắt, không ngại dùng bất cứ thủ đoạn gì, cho dù đó là thủ đoạn hèn hạ, dơ bẩn, cho nên hiên tại, chắc chắn chị Kiều và Hà Lạc Tâm, thậm chí Giang Hồng Nguyệt cũng nghi ngờ là cô làm, sau khi về nhà. Cô phải đến công ty một chuyến.
(...................)
"Lạc Tâm, em thật sự nghĩ là Hạ Tuyết làm sao? Em không suy nghĩ được là người khác à? Biết đâu có người muốn hại cả hai em thì sao?"
Chị Kiều vừa trấn an, vừa đặt giải thiết với Hà Lạc Tâm.
Thật ra bản thân cô cũng rất hoài nghi Hạ Tuyết nhưng trước mắt, cần dàn xếp ổn thỏa hai nghệ sĩ dưới trướng của cô đã. Sau đó, cô sẽ đi tìm Hạ Tuyết để hỏi chuyện.
"Ngoài cô ta thì còn ai muốn hại em? Chị Kiều, đừng vì cô ta mang họ Hạ mà lúc nào cũng thiên vị quá mức như vậy!"
Hà Lạc Tâm lạnh giọng.
Chẳng trách, hôm đó khi cô không kiềm chế được tát thật Hạ Tuyết, cô ấy lại không có phản ứng gì, còn điềm nhiên nói là hy sinh vì nghệ thuật có sau đâu. Khi ấy, cô còn ngốc nghếch tin tưởng, bây giờ xem ra đó chỉ là lời nói dối của Hạ Tuyết thôi.
Uổng công cô còn có lòng tốt, định khi nào cô ấy trở về đoàn sẽ gửi quà hỏi thăm sức khỏe. Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Hạ Tuyết vẫn luôn xấu xa như những gì cô đã biết ở kiếp trước.
"Em đừng vội kết luận, đợi Hạ Tuyết xuất viện, chị sẽ đi hỏi cho tường tận!"
Chị Kiều cố gắng trấn an Hà Lạc Tâm.
Hà Lạc Tâm và Hạ Tuyết vốn không thích nhau, đây không phải chuyện ngày một ngày hai mới xảy ra, lúc trước cô đã thấy Hạ Tuyết ngầm gài bẫy Hà Lạc Tâm mấy lần, tuy nhiên không có lần nào là thành công cả.
"Em không muốn nghe thêm bất cứ lời xảo trá nào từ cô ta nữa! Chị Kiều, nếu chị không ra mặt giúp em, thì em tự mình giải quyết!"
"Lạc Tâm, em bình tĩnh cho chị!"
Chị Kiều quát lớn.
Nhìn vào nét mặt giận dữ của Hà Lạc Tâm, cô đoán là con bé định tìm Hạ Tuyết nói lý lẽ. Nhưng nói lý lẽ theo cách nào thì cô không dám chắc chắn. Xem qua đầu đoạn video, khi Hà Lạc Tâm thẳng tay tát Hạ Tuyết, cô thấy rất rõ sự hận thù, địch ý tràn ngập trong ánh mắt của Hà Lạc Tâm.
Vốn biết Hà Lạc Tâm và Hạ Tuyết không hòa thuận, cô đã tìm mọi cách để giúp họ giảng hòa nhưng xem ra công sức của cô bỏ ra là vô ích rồi. Lần này cô không chỉ cần khuyên răng Hà Lạc Tâm giữ cái đầu lạnh mà còn phải gặp Hạ Tuyết hỏi rõ ràng, trước khi đưa ra kết luận.
Cô không hề tin Hạ Tuyết lại dùng khổ nhục kế, vì sau đó, cô ấy đã tự đề xuất ăn đồ thiu thật để tăng tính chân thật cho bộ phim. Thâm chí sau đó còn nhập viện.
Nếu là Hạ Tuyết của ngày trước thì cô tin là có khả năng làm ra chuyện này, còn bây giờ thì...
Chị Kiều nhìn Hà Lạc Tâm, vẻ mặt vô cùng không phục của cô ấy hiện ra rất rõ rệt, có lẽ cố ấy cho rằng cô thiên vị chăng? Thôi sao cũng được, cô không muốn mù quáng bị người ta dắt mũi vậy đâu.
"Em về trước đi, sau khi gặp được Hạ Tuyết, chị sẽ để hai em tự nói chuyện với nhau, lúc đó trắng đen thế nào sẽ rõ!"
"Chị Kiều..."
Hà Lạc Tâm bất mãn.
"Em về trước đi!"
Chị Kiều lặp lại. Ngay sau đó, cô mở máy tính lên để làm việc. Không còn cách nào khác, Hà Lạc Tâm đành đem theo nỗi ấm ức ra về, dù là kiếp trước hay kiếp này, bất kể là xảy ra chuyện gì, ai nấy cũng bênh vực Hạ Tuyết vì cô ấy là con gái cưng của nhà họ Hạ.
Tuy rằng ở kiếp trước không xảy ra chuyện này nhưng cô tin không có không liên quan đến cô tiểu thư cành vàng lá ngọc đó!