Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng - Yến Thập Nhật

Chương 17: Chương 17





Thẩm Viêm lại gọi đến lần nữa, Tưởng Ứng Thần nhìn thông báo cuộc gọi đến trong chốc lát, ấn từ chối, lại gọi tới, lại từ chối.

Đến lần thứ ba, anh ta nhìn thoáng qua Trình Dương, quay người đi nghe điện thoại.
“Đối với tôi, cậu ấy rất quan trọng.”
“Liên quan gì đến tôi.”
“Bạn của cậu có tay nghề rất giống với cậu ấy, không, không phải là rất giống, tôi cảm thấy những thứ đồ ăn vặt đó chính là do cậu ấy làm.”
“Vậy nên?” Tưởng Ứng Thần cười lạnh.
Giọng nói của Thẩm Viêm trầm xuống: “Cậu ấy đang ở nhà cậu đúng không? Tôi sẽ đến đó.”
“Cút.” Câu trả lời của Tưởng Ứng Thần tuy ngắn nhưng ý thì nhiều, Thẩm Viêm còn chưa phản ứng kịp, cuộc gọi đã bị ngắt rồi.
F***, Thẩm Viêm dùng sức đấm lên bàn một cái, biết chắc rằng cái người gọi là bạn kia của Tưởng Ứng Thần nhất định là Trình Dương.
Nhưng hai người họ là loại bạn bè nào? Đã đi đến mức độ nào rồi?
…… Chẳng lẽ…… Không không thể nào…… Cái loại trai tân lớn tuổi còn ra vẻ làm màu như Tưởng Ứng Thần…… Tuyệt đối không thể……
Thẩm Viêm nắm chặt di động, sắc mặt xanh trắng biến đổi không chừng, sau một lúc lâu, hắn ta nói với tiểu Tống: "Đặt vé máy bay đi thủ đô cho tôi.”
Cùng thời khắc đó, ánh mắt của Tưởng Ứng Thần nhìn Trình Dương như thể đang suy tư điều gì, quan hệ của cậu ta với Thẩm Viêm nhất định không bình thường.
Mới có mâu thuẫn vì câu HIV kia nên tạm thời Tưởng Ứng Thần không muốn cãi nhau tiếp với Trình Dương, nhưng chuyện này cứ như xương cá nghẹn trong cổ họng ấy, trước sau gì anh ta cũng không có cách nào lơ nó đi được.
Trong lúc Tưởng Ứng Thần suy nghĩ nên dùng cách gì để dò hỏi sinh hoạt cá nhân của công nhân một cách thật là uyển chuyển, để không chọc tức công nhân, thì im lặng một lát, Trình Dương chủ động nói: “Tưởng tổng, tôi cẩn thận nghĩ nghĩ, chuyện ngày hôm qua cũng không thể hoàn toàn trách anh được, có lẽ là do anh có chút băn khoăn về xu hướng tính dục của tôi.”
Tưởng Ứng Thần: “……” Anh ta đang tự hỏi một chút xem mình có cần phải giả vờ khiếp sợ hay không.
Trình Dương nghiêm mặt, dùng ngữ khí nghiêm túc nhất từ trước đến nay nói: “Tỷ lệ nhiễm HIV của cộng đồng người đồng tính đúng là rất cao, danh tiếng cũng không tốt, tôi có thể hiểu được nỗi lo của ngài.

Ngài cứ yên tâm đi, tôi tuyệt đối không phải cái loại người sẽ tham gia cái loại party *đàn p ở quán bar hoặc là thích thả thính, hẹn tình một đêm lung tung hay là đi ngoại tình đâu.”
*đàn p: p là viết tắt của từ people, từ này thường được dùng để chỉ mối quan hệ tình dục giữa nhiều người cùng một lúc
Không biết tại sao mà vừa nghe Trình Dương nói như vậy, Tưởng Ứng Thần đã tự nhiên nhớ tới tai tiếng của Thẩm Viêm với Trần Thụy Ngọc lần trước rồi.
Hay là lúc đó Thẩm Viêm thật sự đã coi Trình Dương như thế thân, rồi sau khi Thụy Ngọc về nước lại đi ngoại tình? Nếu không vì sao Thụy Ngọc chỉ đi gặp Thẩm Viêm, mà không tới tìm chính mình chứ?
Rõ ràng mình với Thụy Ngọc thân nhau hơn.
Nhưng Thuỵ Ngọc cũng không phải loại người như vậy.
Tưởng Ứng Thần rất nhanh đã lật đổ suy đoán của chính mình, ý tứ không rõ nói với Trình Dương: “Thật ra thì tôi không hiểu biết những chuyện này cho lắm.”
Trình Dương nói: “Tôi không tham gia giới gay, trước kia cũng không biết một số người chơi loạn như vậy, nếu không phải bạn trai cũ của tôi ngoại tình…… May mà bọn tôi chỉ vừa mới yêu nhau, chưa có tiếp xúc thân mật bao giờ, nếu không cũng quá, bẩn.

Tưởng tổng, chỉ cần nghĩ đến cái người kia, là tôi rất hiểu được tâm tình hôm qua của ngài.”
“……” Tâm tình của Tưởng Ứng Thần rất phức tạp…… Anh ta còn đang nghĩ cách thử hỏi một chút, kết quả, Trình Dương đã điên cuồng tự bộc lộ, cậu ấy mà biết chính mình là bạn của Thẩm Viêm……

Tưởng Ứng Thần đột nhiên rùng mình một cái, nếu biết được mình là bạn của Thẩm Viêm, lấy tính cách nhiệt liệt như lửa, trong mắt lại không chấp nhận nổi một hạt cát của Trình Dương, sợ là sẽ lập tức từ chức rời khỏi đây.
Anh ta còn chưa ăn chán đồ Trình Dương nấu đâu, loại tình huống này, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho nó phát sinh được.

Tưởng Ứng Thần cứ thế đương nhiên cho rằng, cảm tình của mình đối với Trình Dương có hơn phân nửa là xuất phát từ khả năng nấu nướng hơn người của cậu ấy, còn hơn một nửa còn lại là vì gương mặt cậu ấy giống hệt với Trần Thụy Ngọc.
Nghĩ nghĩ, Tưởng Ứng Thần nói: “Tiểu Trình, có lẽ là đã có hiểu lầm gì đó đi, bạn trai cũ của cậu chưa chắc đã là cái loại người này.” Nói như vậy đương nhiên không phải vì anh ta muốn nói giúp cho Thẩm Viêm, chỉ là không muốn Thụy Ngọc bị Trình Dương gán cho cái danh người thứ ba.
Trình Dương lại lắc đầu, hạ giọng, biểu tình thần bí nói: “Không dám giấu giếm, cái người ngoại tình với hắn ta ấy, trông rất giống tôi! Tôi nghĩ, nhất định là do tôi vẫn luôn không đồng ý làm chuyện đó, nên hắn ta mới không kìm nén được mà ra ngoài vụng trộm tìm thế thân!”
“……” Một ngụm máu nghẹn ở cổ họng của Tưởng Ứng Thần, anh ta nhìn vẻ mặt tự tin của Trình Dương, đột nhiên vô cùng đồng tình.

Nếu phát hiện chân tướng, cậu ấy sẽ điên mất thôi.
Tuy nhiên, nếu nói như vậy, thật ra có thể xác định cậu ấy với Thẩm Viêm vẫn chưa phát sinh quan hệ.
Tâm tình của Tưởng Ứng Thần không thể hiểu được đột nhiên trở nên sung sướng, lắc lắc đầu, nói: “Được rồi, Tiểu Trình, xem ít tiểu thuyết ngôn tình một chút, ở đâu ra nhiều cốt truyện máu chó như thế chứ? Làm thêm một phần bánh tart trứng được không? Tôi ăn chưa no.”
“Đã biết.” Trình Dương đứng dậy đi vào phòng bếp, quay lưng về phía Tưởng Ứng Thần cười cười.

Tuy rằng cậu chỉ nghe được âm thanh vụn vặt mơ hồ từ cuộc điện thoại kia, nhưng cậu rất quen thuộc với âm sắc của Thẩm Viêm.
Làm sao mà Thẩm Viêm phát hiện ra cậu đang ở bên cạnh Tưởng Ứng Thần? Trình Dương nghĩ nghĩ, mở trang tài khoản *Hậu viện hội của Thẩm Viêm ra tìm tòi hành trình của hắn, phát hiện gần đây người này đang đóng phim ở Nghiệp Thành, là một bộ phim sản xuất lớn, người đầu tư tự mình đi thăm ban rất nhiều lần.
*Hậu viện hội: tổ chức đại diện cho một cộng đồng fan hâm mộ
Lại đi search tên người đầu tư, người xếp hạng nhất chính là “CEO của Tập đoàn Even - Tưởng Ứng Thần”.
Xem ra là do đồ ăn vặt mà cậu làm cho Tưởng Ứng Thần mang theo khi đi công tác khiến cậu bị bại lộ, thật ra cậu cũng không nghĩ tới Tưởng Ứng Thần sẽ đi thăm ban, còn trùng hợp là đoàn phim nơi Thẩm Viêm đang đóng.
Theo tính cách của Tưởng Ứng Thần, tiếp sau đó, hẳn là anh ta sẽ yểm trợ cho cậu, che lấp sự tồn tại của cậu.
Hy vọng có thể kéo dài thêm chút thời gian, Trình Dương nghĩ, cậu còn chưa kiếm đủ tiền đâu.
Vừa nghĩ xem kế tiếp nên thao tác như thế nào mới có thể kiếm nhiều tiền hơn một chút, vừa chuyển hơn hai vạn tệ tháng này cho mẹ.

Từ sau khi cậu xuyên vào quyển truyện này, sinh hoạt không đến mức khó khăn thiếu thốn như nguyên chủ, thuốc thang của mẹ vẫn dùng đều đặn, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đến mức độ phải nằm vào phòng ICU để tạm thời kéo dài mạng sống.
Nhưng mấy hôm trước bác sĩ vừa gọi một cuộc điện thoại cho cậu, khuyên cậu nên mau chóng chuyển viện cho mẹ rồi tiến hành giải phẫu, đây mới là biện pháp chân chính có thể giữ được mạng cho mẹ cậu.

Nếu không, một khi bệnh đến thời kì cuối, sẽ lâm vào tình cảnh không có thuốc nào chữa được.
Kỳ hạn chỉ có một tháng.
Tiền phẫu thuật…… Trình Dương nhíu mày một chút, lại rất nhanh buông lỏng ra.
Cậu đã là người trưởng thành rồi, nhất định sẽ tìm được cách.
Không được mấy ngày, di động mới của Trình Dương nhận được một tin nhắn đến từ một dãy số lạ.
『 Tôi biết cậu đang ở chỗ Tưởng Ứng Thần.



Nếu là người bình thường, khi nhận được loại tin quấy rầy hư hư thực thực đến từ bạn trai cũ điên cuồng như thế này, nhất định sẽ thấy sau lưng lạnh toát.

Nhưng Trình Dương lại chỉ biết thở dài trong lòng một cái về mức độ nghiêm trọng của tình trạng rò rỉ thông tin cá nhân trong xã hội hiện đại, còn đối với chuyện Thẩm Viêm có thể lấy được phương thức liên hệ của mình thì cậu cũng không ngạc nhiên lắm.
Chỉ là, so với suy nghĩ của cậu thì tốc độ của hắn có nhanh hơn một chút.
Có lẽ chỉ mấy ngày nữa là người này sẽ trực tiếp tìm đến đây.
Tránh cũng không tránh được, Trình Dương nghĩ nghĩ, quyết định muốn tận dụng phế phẩm một chút.
Cậu bắt đầu thất thần, lúc nấu cơm thường hay bị bỏng tay, có mấy lần thái rau thì suýt chút nữa thái luôn cả ngón tay của mình, nếu không phải vừa lúc bị Tưởng Ứng Thần đi làm về trùng hợp nhìn thấy, đoạt được dao trong tay cậu, thì có lẽ giây tiếp theo là cậu sẽ biến thành “đầu bếp ma chín ngón” rồi.
Tưởng Ứng Thần đương nhiên sẽ không biết được để một màn này có thể xuất hiện ở trước mặt anh ta một cách đúng lúc, thì Trình Dương đã phải tính toán thời gian hạ dao bao nhiêu lần.
“Nhà cậu xảy ra chuyện gì sao?” Tưởng Ứng Thần nhìn đôi tay chồng chất vết thương của Trình Dương, lông mày nhíu lại.
Chợt nghĩ đến, người này vừa nhìn đã biết đang gặp khó khăn, nhưng lại vẫn như cũ làm tốt chức trách nhiệm vụ của mình, đồ ăn được đưa đến công ty mỗi ngày đều rất thơm.
Nhà tư bản luôn thiên vị công nhân tốt có chuyên nghiệp, ánh mắt Tưởng Ứng Thần mềm nhẹ hơn nhiều, nói: “Có việc gì có thể xin nghỉ, tôi sẽ không trừ lương của cậu.”
Trình Dương cười khổ lắc đầu: “…… Cũng không có chuyện gì, Tưởng tổng……” Cậu khó xử cắn cắn môi dưới, “Gần đây, không có ai gây sự với ngài đi.”
“Ai dám gây sự với tôi chứ?” Tưởng Ứng Thần nghĩ thầm, Thẩm Viêm tới quấy rầy cậu ấy sao?
Thật không dám tin, Thẩm Viêm thế mà lại có thể làm ra hành vi thấp kém như vậy.
Dù sao, nếu là mình, anh ta tuyệt đối không có khả năng bám theo người yêu cũ.
Với kinh nghiệm yêu đương bằng không, Tưởng tổng rất là tin tưởng bản thân mình, rất chi là thản nhiên sinh ra cảm giác khinh thường Thẩm Viêm.
Rồi sau đó, anh ta nói: “Công ty có nghĩa vụ đảm bảo an toàn thân thể của công nhân trong thời gian làm việc, nếu có người muốn gây bất lợi cho cậu, nhớ đúng lúc báo cho tôi.”
Nhìn thấy Trình Dương gật gật đầu, nhưng Tưởng Ứng Thần lại vẫn thấy hơi không yên tâm.

Trong khoảng thời gian làm quen với Trình Dương này, anh ta biết rõ cách làm người của Trình Dương.

Bên ngoài cậu có vẻ tiêu sái, không để ý tiểu tiết, kỳ thật bên trong rất quật cường, điểm này khá giống với Thụy Ngọc.
Tuy nhiên, cho dù rơi vào hoàn cảnh như thế nào đi nữa, thì Thụy Ngọc cũng sẽ không khom lưng vì năm đấu gạo, còn Tiểu Trình ấy à…… Trong mắt Tưởng Ứng Thần có thêm chút ý nghĩ sâu xa.
Trình Dương nhìn thấy sự biến hóa trên mặt của anh ta, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Tám giờ hôm sau, Trình Dương đúng giờ tỉnh dậy, bước đến cạnh cửa sổ, nhìn thoáng qua dưới lầu.

Đây là thói quen mới của cậu trong khoảng thời gian này, mỗi buổi sáng sớm cậu đều sẽ quan sát xem liệu dưới lầu có thêm cái xe lạ hoắc nào không.
Mấy ngày trước mọi thứ vẫn còn bình thường, nhưng hôm nay lại có một chiếc Cadillac trắng tinh đang lẳng lặng đỗ ở vị trí dừng xe tạm thời, bên cạnh còn có một chiếc xe vận tải chở hàng đang quay đầu xe.

Đến rồi sao? Trình Dương lấy điện thoại ra, bật camera, đưa mà ảnh về phía chiếc Cadillac rồi phóng to ra, phát hiện trên cửa sổ xe dán màng chống xem trộm, tuy rằng biển số xe phía sau không phải của Thượng Hải, lại thuộc về Lỗ Địa, quê hương của Thẩm Viêm.
Cậu suy tư một lát, gửi cho Tưởng Ứng Thần một tin nhắn WeChat xin nghỉ, nói chính mình có chút chuyện, hôm nay không đến nấu cơm được.

Rồi sau đó, cậu không hề để ý điện thoại nữa, mà là đi thay mấy bộ quần áo hàng hiệu mà Tưởng Ứng Thần mua cho mình, nghiêm túc chải chải vuốt vuốt tóc tai, còn phun một giọt nước hoa dành cho nam giới ở sau tai.

Đây là loại nước hoa mẫu, cậu mua từ chỗ đại lý thu mua, mới 2ml đã tốn mất 50 tệ của cậu rồi.
Cuối cùng, cậu sửa sang lại nếp uốn trên quần áo một lát, nhìn chính mình trong gương, hơi hơi mỉm cười, cả người đều toát ra dáng vẻ của người sắp ra cửa hẹn hò, trang điểm một cách tỉ mỉ.
Trùng hợp làm sao, đúng vào lúc này, hai tiếng đập cửa vang lên.
Trình Dương “Lộp bộp” chạy đến cửa, vừa mở cửa, vừa cười ngâm ngâm nói: Không phải anh cũng có mật khẩu hay sao? Cứ đi thẳng vào là được rồi……”
Âm cuối của từ "mà” nghẹn lại trong cổ họng của Trình Dương, như là bị ai đó bóp cổ vậy.

Cậu hoảng sợ nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặt đeo khẩu trang kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt tức giận như sắp phun ra lửa trước mặt, mấy giây sau, cậu nhanh chóng lùi về phía sau, muốn đóng cửa lại, nhưng mép cửa lại bị người đàn ông kia bắt lấy, dùng sức kéo ra.
“Trình, Dương.” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi gọi cái tên này lên, đột nhiên giật mạnh cửa ra, nhanh chóng tiến lên một bước, đi vào phòng, kéo khẩu trang và mũ xuống, sắc mặt xanh mét nói, “Em đúng là d.ễ t.ì.m thật đó.”
Trình Dương liên tục lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch: “…… Chúng ta đã chia tay rồi.

Thẩm Viêm, tôi…… tôi đã để lại lời nhắn cho anh rồi.”
“Tôi đồng ý rồi sao?” Thẩm Viêm đè lại cơn thịnh nộ.
“Có chết tôi cũng không làm người thứ ba!” Trình Dương lại điên cuồng hét lên câu này trước.
Sắc mặt của Thẩm Viêm cứng đờ, chợt cắn chặt răng hàm: “Mẹ nó…… mẹ nó, em không biết đợi nghe lời giải thích của tôi đã sao? Tính chất của đám truyền thông kia như thế nào, chẳng lẽ em còn không biết rõ hay sao? Tôi, mẹ nó, tôi chỉ là đi uống vài chén rượu với bạn thôi mà, mẹ nó, em phải làm đến mức này sao?!”
Bả vai Trình Dương run rẩy, nắm chặt nắm đấm: “Nhưng mà……” Hai mắt cậu mở to, hình như là cậu rất không muốn rơi lệ, không muốn lộ ra dáng vẻ mềm yếu của chính mình, nhưng nước mắt lại vẫn từng chuỗi từng chuỗi chảy xuống trên gương mặt ấy, “…… Tại sao lại là y chứ?”
Đã mấy tháng trôi qua, đương nhiên Thẩm Viêm đã sớm bịa xong lý do, thậm chí đánh bản thảo sẵn trong đầu, tưởng tượng ra, sau khi mình tìm được Trình Dương rồi thì nên trịnh trọng giải thích như thế nào, lại tỏ tình sâu sắc như thế nào, rồi nhân lúc người ta cảm động đến rối tinh rối mù, thì sẽ trực tiếp đưa người ta về.
Nhưng hắn không nghĩ tới, ở chỗ này, ở một căn hộ mà nghe nói là nơi được Tưởng Ứng Thần dùng để “bao dưỡng” tình nhân này, tìm được Trình Dương!
Thẩm Viêm tức giận đến đau cả gan, chỉ cảm thấy *mây xanh đã bao phủ trên đầu mình, nào còn tâm tư giả bộ ôn nhu thâm tình, hắn hung tợn nói: “Trông giống nhau thì đã làm sao? Tôi và y, một chút quan hệ cũng không có! Đối tượng yêu đương của tôi là em, từ đầu đến cuối chỉ có em, Trình Dương!”
*mây xanh đã bao phủ trên đầu: ý chỉ người này bị cắm sừng, bị người yêu phản bội
Nước mắt Trình Dương rơi như mưa, nghẹn ngào không nói nên nổi một câu hoàn chỉnh: “Tôi…… y…… tôi không biết……”
Thẩm Viêm ngẩn ra, rốt cuộc, đau lòng vẫn chiến thắng sự giận dữ.
“Đồ ngốc.” Hắn không biết làm sao, tiến lên một bước, muốn ôm Trình Dương vào lòng, giống như trước đây ấy, hôn lên tóc cậu, lau đi nước mắt cậu, lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hương cực thơm.
Thẩm Viêm biến sắc, nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá Trình Dương, phát hiện quần áo cậu mặc có giá rất đắt đỏ, khác xa dáng vẻ giản dị ngày xưa.

Một thân đồ hiệu và hương vị nước hoa đắt tiền này là từ đâu mà có, còn cần suy nghĩ hay sao?
Hai người họ đã phát triển đến bước nào rồi? Cầm tay, hôn môi, hay là…… lên giường? Thậm chí còn chọn nước hoa cho cậu ta, vì sao lại thân mật đến vậy? Rõ ràng lúc còn ở bên mình, ngay cả hôn môi em ấy cũng không cho.
Cảm giác ghen ghét điên cuồng khiến cho đầu óc Thẩm Viêm mất đi sự tỉnh táo, hắn ta bắt đầu mất hết lý trí, chửi ầm lên.
“Dựa vào đâu mà không nói tiếng nào đã biến mất khỏi thế giới của tôi?”
“Dựa vào đâu mà đi nấu cơm cho tên *vương bát con dê con Tưởng Ứng Thần kia ăn?”
*vương bát con dê con: nhẹ thì ý là thằng nhãi ranh hoặc tên khốn kiếp, nặng thì là thằng chó đẻ
"Mẹ nó, không phải đã nói là học nấu ăn vì tôi sao?”

“Em với hắn…… em với hắn…… Hai người, con mẹ nó, rốt cuộc hai người là mối quan hệ gì rồi?”
Trình Dương trở tay lau sạch nước mắt đi, trên mặt không một biểu tình, trả lời từng vấn đề từng vấn đề một.
“Anh, ngoại tình.”
“Tôi muốn nấu cho ai thì nấu.”
“Anh ấy thích ăn, tôi cũng rất vui vẻ.”
“Tôi và anh ấy……”
Hô hấp của Thẩm Viêm như ngừng lại.
Trình Dương ngẩng đầu nhìn hắn ta: “…… Anh cảm thấy chúng tôi có thể là loại quan hệ gì?”
Ngực Thẩm Viêm xuất hiện một trận đau nhức, hắn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện căn hộ này được trang trí đến nơi đến chốn, ấm áp, lại tràn ngập không khí sinh hoạt.
Không khí sinh hoạt của hai người.
Gối ôm thành đôi, dép lê thành đôi, khăn lông thành đôi…… Tất cả đồ vật đều, mẹ nó, có đôi có cặp.
Đầu ngón tay của Thẩm Viêm lạnh lẽo, trong cổ họng tràn ngập vị máu rỉ nhàn nhạt: “Hai người…… từng lên giường chưa?”
Trình Dương im lặng không nói lời nào.
Đầu óc Thẩm Viêm "ong" một tiếng, dây thần kinh trong đầu bỗng chốc như bị căng đứt.
Trình Dương cười cười: “Buổi tối ngày hôm đó, tôi vẫn đợi anh mãi.”
Sắc mặt Thẩm Viêm trở nên xanh trắng: “Đừng nói nữa.”
“Vốn dĩ, chúng ta có thể…… Là anh, anh lựa chọn cả đêm mua say với Trần Thụy Ngọc, là anh, coi tôi như hàng dự bị để lại chọn sau trước, anh có thể lựa chọn y, tôi cũng có thể lựa chọn người khác……”
“Đừng nói nữa!” Thẩm Viêm không thể chấp nhận được, rống to, móng tay đâm vào lòng bàn tay, muốn tìm được hình ảnh của mình trong ánh mắt hững hờ của Trình Dương một lần nữa.
Đã từng, trong mắt người thanh niên này tràn đầy chỉ có hắn.
Hiện giờ, đã không còn, tìm không thấy.
Yết hầu của Thẩm Viêm lăn một chút, cố nặn ra một nụ cười khó coi: “Không có việc gì…… Chúng ta, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần…… Anh biết em chỉ đang cố ý chọc giận anh, Tưởng Ứng Thần…… Hai người không có khả năng, đúng, hai người không có khả năng…… Dương Dương ngoan, đừng nói mấy lời giận dỗi này nữa, về nhà với anh, chúng ta vẫn giống như trước đây.”
Thẩm Viêm thuyết phục chính mình, duỗi tay muốn túm lấy Trình Dương, đương nhiên là Trình Dương không chịu đi cùng hắn, hai người lôi kéo dùng dằng một lúc, Thẩm Viêm phát hiện ra, thế mà mình lại không khống chế được Trình Dương, lửa giận của hắn thật sự bốc lên, bộp một cái ném Trình Dương lên ghế sô pha, giơ tay muốn cởi cúc áo: “Hắn có thể, còn tôi thì không được? Được, được lắm……”
Thẩm Viêm tức đến phát run, có mỗi cái cúc áo nhưng mãi không cởi được, tức giận trực tiếp giật ra, chiếc cúc rơi trên mặt đất, một tiếng "cạch" thanh thúy vang lên.
“Mẹ nó, dáng người của tôi chẳng lẽ không đẹp hơn của họ Tưởng hay sao?” Thẩm Viêm kéo cổ áo ra, cho Trình Dương xem cơ ngực rắn chắc của mình, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vẻ mặt của Trình Dương tràn đầy kinh sợ, rụt người về phía sau.
Thẩm Viêm càng hưng phấn hơn, tay để cạnh mép quần, còn muốn cho Trình Dương xem xem, của hắn to hơn hay là Tưởng Ứng Thần to hơn.

Nhưng đúng vào lúc này, phía sau hắn đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Này, một vừa hai phải thôi.”
Thẩm Viêm vội vàng quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn nhưng xa lạ, đồng tử co rụt lại, mày nhăn lại: “Anh là ai, ai cho anh đi vào đây?”
Hắn không nhìn thấy, phía sau hắn ta, người vừa nãy còn đang run bần bật, Trình Dương, trên mặt cũng tràn đầy sự kinh ngạc.
—— Vì sao người xuất hiện lại là Chu Khuyết Đình?
—— Tưởng tổng mà cậu đã triệu hồi đang ở chỗ nào thế?
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tiểu Chu: Tôi tới để cạnh tranh vị trí một cách công bằng..


— QUẢNG CÁO —