Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 77



Bà Ninh điềm nhiên nói chuyện với cô, nhìn cô tự nhiên đứng đắn, không lộ vẻ hoảng hốt gì cũng không chê mùi vị người già trên người bà, đáy lòng có chút nghi hoặc, nếu như hai người đang yêu nhau, Dư Tương đối mặt với bà sẽ cảm thấy thẹn thùng bất an, sau đó nghĩ lại, nếu nhà gái không có suy nghĩ kia, cháu trai nhà mình mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, vậy bà làm bà nội hẳn là nên giúp một phen.

Tới nhà họ Ninh rồi, trong vườn có rất nhiều hoa tươi đang trồng, Dư Tương thành thật hỏi: “Bà Ninh, bà dùng hoa gì đế cắm vậy?”

Bà Ninh vỗ nhẹ tay cô: “Không vội.”

Dì Hạnh bảo mẫu rất nhanh bưng nước trà, nước có ga, cùng với một đĩa trái cây lên, nhiệt tình chu đáo, lặng lẽ đánh giá Dư Tương, đôi mắt cái mũi đều đẹp, thân cao gầy, khá tốt.

Dì Hạnh nhanh chóng rời đi.

“Ở nhà bà không cần khách sáo, muốn ăn cái gì uống cái gì, tìm Tiểu Hạnh lấy cho cháu.”

Dư Tương bỗng nhiên cảm thấy áp lực như núi: “Cảm ơn bà nội Ninh, cháu cái gì cũng được.”

Bà Ninh hài lòng mỉm cười, chờ đến khi bà ăn xong một miếng dưa hấu, uống nước có ga mới nói đến chuyện cắm hoa, tìm một cái bình gốm sứ nhỏ, trắng thuần tao nhã, thảo luận với Dư Tương nên làm tạo hình gì.

Dư Tương không biết nhiều về những thứ này, vì thế nói: “Bà nội Ninh, lúc trước cháu chỉ cắm bừa, cháu cũng không biết kiểu này.”

“Không biết không quan trọng, bà dạy cho cháu, bà đã chuẩn bị xốp cắm hoa cùng với dây thép mỏng, rất đơn giản, bà cảm thấy cháu có thể học được, coi như cùng chơi với một bà già như bà đi.”

Dư Tương vội cười nói: “Bà nội Ninh đồng ý dạy cháu cháu cầu còn không được.”

Hai người ngồi ở trong phòng khách bận việc, Dư Tương phụ trách đi cắt hoa cùng lá trong vườn hoa, trở về thì lão thái thái tay cầm tay dạy cô, nhà họ Ninh tĩnh mịch, cũng không có nhiều người lắm, nhất thời ở trong phòng khách đều là giọng của Dư Tương.

Dư Tương nói không nhiều cũng không ít, đặt câu hỏi đúng lúc cũng không tỏ vẻ ồn ào dong dài, hơn nữa cô quả thật biết cắm hoa, bà Ninh nói, cô nghe hiểu rất nhanh.

Bà Ninh thật sự vui vẻ không thôi: “Cháu có thể kiên trì ở nông thôn lâu như vậy mà không thay đổi sơ tâm, thật sự là một đứa nhỏ tốt.”

Bà đã nghe nói về hai đứa cháu ngoại của nhà họ Bùi một ít, chỉ có thể nói Dư Tương đuổi kịp, không thể không xuống nông thôn, nhưng cô có thể kiên trì đến khi trở về thành phố, hay là đi thi trở về, đã chứng minh rằng tâm trí không bình thường, nhà họ Ninh tìm vợ, đều phải suy xét đến nhân phẩm cùng gia cảnh, lúc trước bà chưa từng suy xét đến Dư Lộ, là bởi vì cô gái kia quá ngoan ngoãn, chưa để lại cho bà ấn tượng gì, huống chi văn hóa của Dư Lộ quá bình thường, không hợp với Ninh Miễn.

Trong nhà Ninh Miễn chỉ có mình anh, tương lai hai vợ chồng đứng đầu, cháu dâu nhất định không thể là một quả hồng mềm, Dư Tương lại vừa vặn, bà Ninh càng nhìn càng vừa lòng.

Dư Tương che mắt: “Bà Ninh, bà càng khen cháu càng ngại, là bà dạy tốt!”

Bà Ninh hiếm khi cười to: “Ha ha ha, được được.”

Hai người tiếp tục cắm hoa.

Không bao lâu, chỗ cầu thang truyền đến tiếng bước chân ngắn ngủi nặng nề.

Dư Tương rũ mắt tiếp tục nghịch hoa, thuận miệng hỏi: “Bà Ninh, có phải như thế này không?”

Bà Ninh không chú ý đến tiếng động này, tán thưởng nói: “Đúng vậy, năng lực của cháu rất tốt.”

Vừa dứt lời, cầu thang bên kia đã không còn động tĩnh, Ninh Miễn đứng ở trên cầu thang, dừng một chút mới xuống lầu, đối xử với Dư Tương cũng không khác gì với những người khác, gật đầu chào hỏi, nói bà nội là vào bếp lấy nước.

Bà Ninh không nhịn được nhíu mày: “Thật sự là chịu không nổi.”

Dư Tương không nghe rõ: “Vâng? Bà nội Ninh?”

“Bà không nói cháu.”

Ninh Miễn uống nước xong lại lên lầu, bóng lưng nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ, bà Ninh nhíu mày càng chặt, không hề tập trung toàn bộ tinh thần lên việc cắm hoa, nhưng động tác của Dư Tương cũng không chậm, cố định một đóa hoa hồng màu trắng ở trong bình, dựa vào những lá xanh, chiếc bình hoa phối hợp mộc mạc sẽ toát lên một hương vị có bảy tám phần yên bình tinh tế.

Bà Ninh xem xét một lát, chân thành khen ngợi: “Thật sự không tệ, đáng khen.”

Dư Tương vẫn ngượng ngùng mỉm cười, vô cùng chịu khó hỏi: “Bà Ninh, ở đây còn một cái bình hoa, cũng dùng để cắm hoa sao?”

“Cái này không cần, nghỉ ngơi trước.”