Tô Từ cùng Tô Trí Viễn thấy cha mẹ, nhanh chóng chạy qua.
Lục Chiết bảo nhân viên y tế đỡ Tô phụ trên lưng xuống, đưa đi bệnh viện.
Tô Trí Viễn thấy cha mẹ, mày gắt gao nhăn lại của anh rốt cuộc cũng buông ra: "Mẹ, mẹ không sao chứ."
"Mẹ không có việc gì, ít nhiều cũng là nhờ vị thiếu niên này đã cứu mẹ và cha con." Tô mẫu cảm kích mà nhìn Lục Chiết, bà cho rằng bà cùng chồng đã bị lửa thiêu chết.
"Là cậu?" Thần sắc Tô Trí Viễn có chút kinh ngạc, anh không nghĩ tới vị nam sinh từng chiếu cố em gái mình, hiện tại lại cứu cha mẹ anh, vị nam sinh này cùng Tô gia bọn họ thật có duyên.
"Trí Viễn, con biết cậu ấy sao?"
"Cậu ấy chính là Lục Chiết mà con đã nói với mẹ, trước kia là cậu ấy vẫn luôn chiếu cố Tiểu Từ." Tô Trí Viễn nhìn thoáng qua em gái bên cạnh, anh thu liễm ánh mắt: "Mẹ, mẹ cùng cha đến bệnh viện trước đi, em trai đã đưa về nhà, đợi lát nữa con sẽ đưa em gái đến bệnh viện thăm hai người."
Tô mẫu hít vào không ít khói đặc, thân thể có chút không thoải mái, bà cũng lo lắng thân thể Tô phụ, nên cuối cùng đi theo nhân viên y tế lên xe cứu thương.
Tô Trí Viễn gọi điện thoại an bài người đến bệnh viện chờ, để ngay lập tức sẽ có người chiếu cố Tô phụ và Tô mẫu.
Hôm nay Tô gia tổ chức yến hội ở chỗ này, lại đột nhiên xảy ra sự cố, anh còn muốn đi điều tra rõ ràng hỏa hoạn là do người làm hay là ngoài ý muốn.
"Lục Chiết." Ánh mắt Tô Từ doanh doanh mà nhìn thiếu niên thần sắc chật vật trước mặt: "Cảm ơn anh đã cứu cha mẹ em."
Thấy thiếu nữ bình yên vô sự, Lục Chiết nhẹ nhàng thở ra: "Tôi không biết bọn họ là cha mẹ em." Nhưng hắn thực may mắn bản thân có thể cứu được bọn họ.
"Dù sao thì chính là cảm ơn anh." Tô Từ dựa sát vào hắn: "Chú Phương nói anh đi vào khách sạn tìm em, anh làm sao lại ngốc như vậy, biết rõ bên trong nổi lửa, còn đi vào."
Ánh mắt Lục Chiết thật sâu.
Tiếp theo, hắn nghe thấy thiếu nữ nói: "Nhưng em rất thích anh vì em mà mất đi lý trí."
Ánh mắt Tô Từ rất sáng: "Anh khẳng định là xem em rất quan trọng, so với chính anh còn quan trọng hơn, mới có thể mạo hiểm mà đi vào cứu em."
Cô lo lắng hỏi hắn: "Anh không có bị thương chứ?"
Lục Chiết: "Không có."
Ánh mắt hắn dừng trên mặt thiếu nữ, chỉ thấy bên mặt trái của cô dính bụi bẩn, hắn giơ tay lên, duỗi đến mặt cô.
"Bang!" Một thanh âm thanh thúy vang lên.
"Ai cho mày chạm vào cô ấy?" Là Hà Nhĩ Minh hung hăng đánh bay tay của Lục Chiết, mặt mày anh đĩnh của hắn ta ngưng lệ khí, ánh mắt sắc bén mà nhìn kỹ Lục Chiết.
"Hà Nhĩ Minh, cậu điên rồi." Tô Từ dùng sức mà trừng mắt liếc nhìn Hà Nhĩ Minh một cái, cô một phen nắm lấy tay vừa rồi bị đánh bay của Lục Chiết, đặt ở trên mặt mình: "Anh ấy thích chạm vào tôi như thế nào đều được."
"Tô Từ!" Hà Nhĩ Minh khó tin mà nhìn một màn trước mặt, Tô Từ thế nhưng lại cho nam sinh này sờ mặt mình.
Tô Từ mới không muốn để ý tới Hà Nhĩ Minh, cô nhìn Lục Chiết: "Mặt em bẩn, anh giúp em lau nha."
Thiếu nữ giống như làm nũng, nghe vậy khiến ngực Hà Nhĩ Minh như thể bị mũi đao đâm vào một cái, vừa đau vừa chua.
Vừa rồi hắn ta muốn giúp cô lau mặt, cô quả quyết cự tuyệt.
Mà hiện tại, cô thế nhưng lại chủ động bảo thằng nam sinh không biết từ đâu chui ra lau mặt giúp mình!
Một đôi mắt của Hà Nhĩ Minh phiếm đỏ, sắc bén trong mắt hắn cũng rút đi, đôi mắt ẩm ướt mà nhìn Tô Từ: "Từ Từ, tôi cũng có thể giúp cậu lau mặt."
"Không cần cậu, tôi chỉ cần anh ấy!" Tô Từ cự tuyệt rõ ràng.
Lục Chiết nhìn tay mình dính bụi bẩn, hắn thu tay trở về.
Ánh mắt Tô Từ tối sầm lại, muốn nói với hắn.
Lục Chiết cọ tay mình trên quần áo mình vài cái, lau lòng bàn tay xong lại lật qua lau mu bàn tay vài cái.
Hắn lại lần nữa vươn tay, đầu ngón tay lạnh băng đụng vào mặt Tô Từ.
Lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn trên mặt cô.
Hà Nhĩ Minh nhìn đến chỉ nghĩ muốn bằm chết đối phương, hắn nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng: "Ngày đó người giúp cậu tiếp điện thoại, chính là hắn đúng hay không?"
"Là anh ấy thì thế nào." Tô Từ thấy Lục Chiết cùng Tô phụ và Tô mẫu đã bình an, tâm tình của cô liền tốt lên.
Trước kia Hà Nhĩ Minh còn nghĩ muốn phái người đi thành phố D điều tra, hiện tại xem ra là không cần.
Hắn muốn hỏi Tô Từ, có phải cô thích nam sinh này đúng không, nhưng khi thấy thái độ Tô Từ nhờ đối phương giúp đỡ, hắn nói đến bên miệng, lại dùng sức nuốt xuống.
Hắn lo sợ nghe được đáp án.
Một đôi mắt của Hà Nhĩ Minh gắt gao mà nhìn chằm chằm Lục Chiết đang đụng vào mặt Tô Từ, hắn muốn chém rớt tay của đối phương.
Thần sắc trên gương mặt cương lãnh của Lục Chiết nhàn nhạt, hắn lau bụi bẩn trên mặt thiếu nữ, rất nhanh liền thu hồi tay.
Hắn lạnh lùng mà liếc mắt nhìn người được gọi là Hà Nhĩ Minh một cái, cũng biết, hắn ta chính là người phiền phức mà Tô Từ đã nhắc tới trước kia.
Ánh mắt hai người đối diện, không khí cứng đờ.
Tô Trí Viễn nói chuyện điện thoại xong thì đi tới: "Từ Từ, chúng ta đến bệnh viện nhìn cha mẹ thôi."
Tô Từ nhìn về phía Lục Chiết.
Lục Chiết: "Em đi đi."
Tô Trí Viễn nhìn về phía Lục Chiết: "Cảm tạ cậu đã cứu cha mẹ tôi, ân tình của cậu đối với Tô gia, tôi sẽ nhớ kỹ."
Ánh mắt Lục Chiết có chút thâm: "Tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm." Cho dù đối phương không phải cha mẹ của Tô Từ, hắn cũng sẽ cứu người.
"Mặc kệ nói thế nào, là Tô gia chúng tôi thiếu cậu hai ân tình." Tô Trí Viễn xác thật rất cảm kích thiếu niên trước mặt, anh biết nếu không phải nhờ hắn, cha mẹ không nhất định có thể chờ đến khi nhân viên phòng cháy tới nơi: "Hôm nay còn có rất nhiều chuyẹn, hôm nào tôi lại đáp tạ cậu thật tốt."
Tô Trí Viễn mang theo Tô Từ không tình nguyện rời đi.
Thấy Tô Từ rời đi, ông chủ Phương chạy tới bên cạnh Lục Chiết: "Tiểu Chiết, cháu không sao chứ."
Lục Chiết lắc đầu: "Cháu không có việc gì."
"Cháu thật sự làm chú sợ muốn chết, chú còn tưởng rằng.." Ông chủ Phương nhanh chóng "Phi" một chút, vứt bỏ ý niệm không tốt trong đầu: "Cháu không có việc gì thì thật sự tốt rồi."
Chú ấy lớn tuổi như vậy, thiếu chút nữa đã bị dọa đến chết khiếp.
Tô Từ rời đi, Hà Nhĩ Minh cũng không có lưu lại.
Trước khi đi, ánh mắt hắn ta tàn nhẫn mà nhìn chằm chằm Lục Chiết, đầu lưỡi liếm hàm trên một chút, hắn ta lạnh lùng nói: "Tao nhớ kỹ mày, nếu mày không muốn bị tao lộng chết, liền tránh xa Tô Từ một chút."
Hắn ta giữ Tô Từ ba năm, Tô Từ là của hắn ta.
Thần sắc Lục Chiết lạnh băng, đôi mắt đen nhánh trực tiếp nghênh đón ánh mắt dò xét của Hà Nhĩ Minh: "Tùy cậu." Dù sao thì không cần đối phương động thủ, hắn cũng sống không lâu.
Hà Nhĩ Minh luôn là tiểu bá vương trong trường học, ngay cả trong giới hào môn, những người cùng thế hệ khác cũng phải nhìn ánh mắt hắn ta mà hành sự.
Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được người không sợ hắn ta, hắn ta châm chọc mà liếc nhìn đối phương một cái.
Miệng lưỡi nói lời phô trương, hắn ta nghe qua không ít, cuối cùng những người đó còn không phải bị hắn ta đánh đến nằm sấp xuống sao.
Cuối cùng, Hà Nhĩ Minh trào phúng mà kéo kéo khóe miệng, rời đi.
"Tiểu Chiết, chú nghe được người kia họ Hà." Ông chủ Phương thay Lục Chiết lo lắng, tính cách đối phương cao ngạo như vậy, lại còn họ Hà, cùng Tô gia có tư cách lui tới, cũng chỉ có một cái Hà gia mà thôi.
Đối phương cũng không phải người dân tầng chót bình thường như bọn họ có thể trêu chọc.
Chú ấy nhìn ra được cái người trẻ tuổi họ Hà kia thích Tô Từ, mà Tô Từ hẳn là thích Lục Chiết, Lục Chiết hẳn là cũng thích Tô Từ, cho nên cái người trẻ tuổi họ Hà kia muốn gây phiền toái cho Lục Chiết.
Lục Chiết vô quyền vô thế, hắn thực dễ dàng bị thiệt.
"Chú Phương, không cần lo lắng, không có việc gì." Lục Chiết vỗ vỗ ông chủ Phương, làm chú ấy hoàn hồn: "Chúng ta còn phải đi xem sân."
Ông chủ Phương cũng không quên mục đích lần này tới thành phố B, thần sắc chú ấy rối rắm mà nhìn Lục Chiết: "Thân thể của cháu không có việc gì chứ? Nếu không chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi chốc lát trước, trễ chút lại đi xem." Bên trong lửa lớn như vậy, Lục Chiết lại cứu người, chính thân thể hắn còn mắc bệnh, chú ấy lo lắng Lục Chiết sẽ quá mệt mỏi.
"Cháu không có việc gì, chúng ta tranh thủ thời gian đi xem nhiều địa phương một chút." Bọn họ mua vé máy bay ngày mai, thời gian không nhiều lắm.
Ông chủ Phương đương nhiên cũng biết tình huống của bọn họ, chú ấy thở dài: "Được, chúng ta đi thôi."
* * *.