Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 87: 87





"Từ Từ còn chưa xong sao? Chúng ta có thể đi." Tô mẫu đã bảo người chuẩn bị xe xong, chuẩn bị xuất phát đi tìm Lục Chiết.
Bà bảo người chuẩn bị không ít lễ vật, thành ý là tràn đầy.
Tô Từ thay một cái váy xinh đẹp, váy liền áo màu bánh đậu nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô, váy là lượng thân định chế, thiết kế [3] chiết eo, khiến eo nhỏ của thiếu nữ nhỏ hơn một nhéo.
Chân cô mang giày đế mềm màu trắng thuần, trên mắt cá chân tinh tế là sợi đây đỏ rất bắt mắt.
"Con có thể đi rồi." Tô Từ vì gặp Lục Chiết, cố ý tô lên một cái son kem màu cam.
Cánh môi xinh đẹp càng thêm mê người.
Lúc này, Tô Trí Viễn cũng xuống dưới.
"Anh trai, anh cũng đi sao?" Tô Từ cho rằng anh đã đến công ty.
Tô Trí Viễn sờ đầu của cô: "Em cùng cha mẹ đi đi, công ty còn có việc, lần sau có cơ hội, anh lại cảm tạ Lục Chiết thật tốt."
Tô Từ nhìn anh trai vươn tay ra, chỉ thấy giá trị sinh mệnh trên cổ tay anh chỉ còn lại không đến hai tháng.
Cô kiềm chế suy nghĩ phức tạp xuống, gật đầu: "Vâng."
Tô phụ cùng Tô mẫu ngồi một chiếc xe đi ở phía trước, Tô Từ cùng tiểu Tô Ninh, còn có Tiểu Thiên Tài ngồi một chiếc xe khác.
Tới Tô gia mấy ngày, Tiểu Thiên Tài đã không còn khẩn trương như trước.
Tô gia cùng những hào môn khác không giống nhau, không có nghiêm ngặt lại bất cận nhân tình mà tranh đấu, bầu không khí trong Tô gia rất ấm áp.
Tính cách Tô mẫu là kiều nhu thiện lương, Tô phụ tuy ở trên thương trường thủ đoạn lợi hại, nhưng khi về nhà cũng sẽ không bày ra vẻ mặt nghiêm túc, đến nỗi Tô Trí Viễn tuy rằng là người cầm quyền, khí thế rất mạnh, nhưng ở nhà anh cũng là một người anh trai bình dị gần gũi.

Mà em trai nhỏ Tô Ninh càng không cần phải nói, hiện tại em ấy có thêm Tiểu Thiên Tài là bạn chơi cùng tuổi tác cũng không sai biệt lắm, em ấy cả ngày dính lấy Tiểu Thiên Tài, hai người ở chung rất khá.
Ngay cả hiện tại ngồi ở trong xe, tiểu Tô Ninh cũng lựa chọn ngồi ở bên cạnh Tiểu Thiên Tài.

Hai đứa bé ghé vào nhau, cũng không biết đang nói cái gì.
Tô Từ đã nhắn tin cho Lục Chiết, bọn họ đã xuất phát.
Lục Chiết còn chưa tìm được phòng ở thích hợp, hiện tại đang cùng ông chủ Phương tạm thời ở trong khách sạn.

So với khách sạn, hoàn cảnh nơi này xác thật cũng không quá tốt.
Hắn liếc nhìn căn phòng tiêu chuẩn thống nhất phối trí, hai cái ghế dựa, một cái bàn trà, còn có TV cùng tủ đựng TV, rất đơn giản.
Lục Chiết đi đến bên cạnh, gõ lên cửa phòng của ông chủ Phương.
Hắn mở miệng nói: "Chú Phương, cháu muốn mượn hai cái ghế dựa trong phòng của chú."
Ông chủ Phương vốn tính toán hôm nay cùng Lục Chiết đi ra ngoài tìm sân, nhưng Lục Chiết nói hôm nay không đi được, chú ấy mới biết cha mẹ Tô Từ muốn tới xem hắn.
"Được, chú giúp cháu dọn qua."
"Cảm ơn chú Phương."
"Giữa chú và cháu nơi nào còn cần khách khí, bất quá, cha mẹ Tô Từ có thể ghét bỏ hoàn cảnh nơi này không được hay không? Nếu không đợi lát nữa lúc ra bên ngoài tìm một địa phương tốt một chút, đặt ghế lô, một bên ăn một bên nói?" Ông chủ Phương nghĩ đến Tô gia là hào môn đỉnh cấp, nơi bọn họ vào ở là khách sạn nhỏ quá đơn sơ, chú ấy lo lắng đối phương có thể để ý hay không.
Lục Chiết: "Không có việc gì, bọn họ biết xuất thân của cháu."
Quá mức che lấp ngược lại lại có vẻ không thật thà.
Ông chủ Phương thở dài, giúp Lục Chiết dọn ghế dựa qua.
Tô Từ hỏi địa chỉ của Lục Chiết, không bao lâu sau, xe đã ngừng ở ngoài khách sạn.
Ngoài khách sạn nhỏ đột nhiên xuất hiện mấy chiếc siêu xe, đặc biệt là mấy người đàn ông cao tráng từ trên xe đi xuống, ăn mặc tây trang màu đen, mặt vô biểu giống như vệ sĩ.

Đại trận thế như vậy, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường cùng khách ra vào khách sạn, ngay cả nhân viên công tác bên trong khách sạn cũng bị kinh động.
Hôm nay là làn gió nào thổi đến vậy, thế nhưng đại nhân vật lại giá lâm đến khách sạn nhỏ bé này?
Hai vị tiếp tân trong lòng cất bất an, nhanh chóng nghênh đón.
"Tôi tìm khách ở phòng 308." Tô Từ nói.
Tiểu thư tiếp tân bị gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ kinh diễm, cô ấy ngừng thở theo bản năng, nhanh chóng nói: "Các vị xin đi theo tôi."
Tiểu thư tiếp tân một bên dẫn đường, một bên trộm đánh giá người này vài lần, trong lòng nhịn không được mà kinh ngạc cảm thán, đây đều là giá trị nhan sắc thần tiên gì thế này.
Một đôi kia rõ ràng là vợ chồng cho dù có lớn tuổi, nhưng cũng được bảo dưỡng thích đáng, đầy người là quý khí có dùng tiền cũng không bồi dưỡng ra được.


Mà vị thiếu nữ bên cạnh càng không cần phải nói nhiều lời, gương mặt này nếu vào giới giải trí, nháy mắt tuyệt đối liền hạ gục hết các nữ minh tinh.
Đến nỗi cả hai cậu bé nhỏ đang đi tung ta tung tăng ở phía trước, cũng đáng yêu đến trái tim vỡ tung.
Kẻ có tiền đều lớn lên xinh đẹp như vậy sao?
Đứng trước phòng 308, Tô Từ ra hiệu tiểu thư tiếp tân có thể rời đi trước, cô chủ động ấn chuông cửa.
Trước sau không đến vài giây, cửa bị người mở ra từ bên trong.
"Lục Chiết, em tới rồi." Tô Từ cười nhìn hắn.
"Vào đi." Lục Chiết giữ cửa hoàn toàn mở ra, hắn nhìn Tô phụ Tô mẫu ở phía sau Tô Từ: "Bác trai Tô, bác gái Tô, hoan nghênh."
Tô Từ đứng ở bên cạnh Lục Chiết, để cha mẹ tiến vào, ngón tay cô ở sau lưng lén lút chạm vào tay Lục Chiết, trong mắt mang theo ý cười mà nhìn hắn.
Trên người thiếu niên mặc một kiện sơ mi màu trắng, cùng một thân màu đen ngạnh lãnh bình thường hay mặc không giống nhau, nhiều thêm vài phần hưu nhàn cùng sang sảng, mặt mày càng thêm thanh tuấn xuất trần.
Tô Từ biết rõ Lục Chiết có mấy bộ quần áo, y phục hiện tại hắn đang mặc trên người tuyệt đối là mới mua.
Tô Từ nhịn không được mà mím môi cười trộm.
Có phải hắn cũng rất coi trọng lần gặp mặt gia trưởng này không, còn cố ý mua quần áo mới.
Mà lúc này Tô phụ đang đứng ngoài cửa, thần sắc khiếp sợ mà nhìn thiếu niên trước mặt.
Ông cùng Lục gia Lục Trầm là đối thủ một mất một còn từ nhỏ đến lớn, ngay cả bộ dáng đối phương mặc quần xẻ tà cũng đã gặp qua, ông liếc mắt một cái liền nhìn ra vị thiếu niên tên là Lục Chiết trước mặt này, giữa mày, tất cả đều là bóng dáng của tên Lục Trầm.
Tô phụ kinh hãi.
Lục Chiết là cô nhi, tên Lục Trầm cũng ném con trai, sẽ không trùng hợp như vậy, Lục Chiết chính là con trai bị tên Lục Trầm ném đi?
Tô mẫu thấy chồng mình thất thần bất động, bà lôi kéo ông: "Chúng ta đi vào thôi."
Tô phụ thu liễm kinh ngạc dưới đáy mắt, ông cùng vợ mình đi vào.
Hai bé đầu củ cải lùn tịt theo sau cha mẹ bước vào.


Lúc đi qua Lục Chiết, Tiểu Thiên Tài lễ phép mà cùng Lục Chiết chào hỏi: "Chào anh Lục Chiết."
Cậu rất thích anh trai lớn có cùng xuất thân từ cô nhi viện với cậu.
Tiểu Tô Ninh không quen biết Lục Chiết, nhưng em ấy là đứa bé có lễ phép, em ấy học Tiểu Thiên Tài, cũng kêu theo: "Chào anh Lục Chiết."
Tô Từ nhìn cha mẹ đã đi vào, cô khom lưng, phân biệt gõ vào trán của hai cái củ cải nhỏ: "Không phải là gọi anh Lục Chiết."
Tiểu Thiên Tài cùng tiểu Tô Ninh nghi hoặc mà nhìn chị gái.
Đuôi mắt Tô Từ cong lên, liếc nhìn Lục Chiết một cái, đè nặng thanh âm, âm lượng đủ để Lục Chiết nghe thấy: "Các em phải kêu anh ấy là anh rể."
* * *
Chú thích:
[3] Váy chiết eo: Váy chiết eo được lấy thiết kế theo phong cách mang hướng cổ điển.

Phần eo của váy được may bó lại, tôn lên đường cong mềm mại, nữ tính của người phụ nữ.

(tham khảo: Giadinh.net).