Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 34



Sở Huyền ở bể bơi tự mình lăn lộn hơn một giờ nhiều, Nhan Mộng Sinh vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng cậu.

Thật sự chơi tới mệt mỏi, Sở Huyền từ bể bơi ra tới, nhân viên cứu hộ bên cạnh cũng cảm thấy mình thật vô dụng, kỹ năng bơi lội của đứa trẻ này có thể so sánh với hắn.

Còn có người thanh niên đang nằm trên ghế, ánh nắng và thời tiết nóng bức dường như không ảnh hưởng gì đến hắn, hơi thở xung quanh hắn dường như đang ở trong một dòng sông băng lạnh lẽo, khiến người ta không cảm thấy nhiệt, thức uống trong cốc của hắn đã thấy đáy.Nhưng hắn vẫn ở đó, ánh mắt luôn rơi vào đứa trẻ trong làn nước.

Nhân viên cứu hộ ở trong lòng khen ngợi, em trai muốn bơi lội không chỉ tri kỷ tìm một nhân viên cứu hộ, còn khẩn canh giữ ở bên cạnh vẫn không nhúc nhích, trên mặt cũng không có nửa điểm nhàm chán bực bội, giống như nhìn kia hài tử bơi lội cũng là một sự kiện thú vị.

Sở Huyền đi lên, nhân viên cứu hộ cầm một cái khăn lông muốn đưa cho Sở Huyền, bị Sở Huyền xua tay cự tuyệt, cậu muốn đi tắm rửa.

Mặt trời to như vậy, mà không khiến đứa trẻ da rám nắng này rám nắng, chỉ có khuôn mặt bé bỏng và da thịt ửng đỏ vì nắng, trông rất đáng yêu.

Theo Sở Huyền từ bể bơi đi tới, Nhan Mộng Sinh cũng từ ghế đứng dậy, đi theo phía sau Sở Huyền, đi tới phòng tắm đặc biệt bên cạnh.

Sở Huyền nhăn lại lông mày, xinh đẹp mắt to tràn đầy hồ nghi, nhìn đuôi to phía sau, cuối cùng là nhịn không được nói: "Em đi tắm vòi sen, anh tới làm gì?"

Nhan Mộng Sinh ngước mắt, nhàn nhạt mà nói: "Xem em tắm rửa."

Lời này nói không mặn không nhạt, còn có thái độ thật sự muốn đi, nhưng khiến cho Sở Huyền làm bối rối, này đại ca là đang làm loạn cái gì, như thế nào tắm rửa một cái cũng phải nhìn?

Một câu anh có bệnh à nghẹn ở trong họng nói không nên lời, cuối cùng nghẹn nửa ngày nghĩ tới cái gì, biểu tình lại kinh lại đều còn mang theo điểm chán ghét: "Ngươi không phải là có gì đam mê gì đi?"

Nhan Mộng Sinh; "......"

Hắn đương nhiên biết Sở Huyền ám chỉ chính là cái gì, cũng không biết cái này vật nhỏ như thế nào nhiều tâm tư kỳ quái như vậy.

Nhan Mộng Sinh thân cao chân dài, nhìn xuống Sở Huyền, giữa mày nhíu lại, biểu tình đạm mạc: "Nhóc suy nghĩ nhiều."

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Nhan Mộng Sinh, Sở Huyền xua tan ý nghĩ trong lòng, thành thật cầm lấy quần áo thay, Nhan Mộng Sinh lẳng lặng mà ở ngoài phòng chờ, nghe tiếng vòi hoa sen, giữa mày túc càng ngày càng gấp.

Ngày hôm qua Sở Huyền thật sự quá quái, cặp kia mắt thất thần, bộ dạng như một con rối khiến hắn thao thức cả đêm.

Thực đáng sợ.

Qua ước chừng mười sau, Sở Huyền thay đổi một bộ quần yếm màu lam cùng áo trắng ngắn tay, mái tóc còn có chút ướt, trên mái tóc mái cuộn như lông cừu, thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu cực kỳ.

Vừa ra tới, liền nhìn thấy Nhan Mộng Sinh ở ngoài cửa chờ cậu.

Sở Huyền mở to thủy linh linh con ngươi cùng đôi mắt đen như mực của Nhan Mộng Sinh đối diện vài giây, lông mày trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, do dự một hồi lâu nãi thanh nãi khí nói: "Anh hai, anh có phải hay không chuyện gì...... muốn nói với em không?"

Nhan Mộng Sinh ôm cánh tay, đạm mạc mà liếc nhìn Sở Huyền, "Suy nghĩ nhiều rồi."

Sở Huyền chu lên miệng, trầm tư hai giây, hỏi lại hắn: "Thật vậy chăng? Em không tin." Nhìn vẻ mặt như sứ trắng như băng của Nhan Mộng Sinh rốt cuộc cũng có vết nứt, Sở Huyền cảm thấy chính mình hẳn là đoán đúng rồi, khóe miệng lộ ra một mạt tà tà tươi cười, học trong sách bá đạo tổng tài nói: "Ánh mắt là không lừa được người, loại tiểu xảo lạt mềm buộc chặt chỉ có thể dùng một lần."

Nhan Mộng Sinh: "......"

Nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, còn dùng giọng sữa nói ra những lời như vậy......

Sở Huyền nhìn mày Nhan Mộng Sinh nguyên bản nhíu lại, giữa mày chợt buông ra, mỉm cười chờ đợi câu tiếp theo của hắn.

"Anh biết, hẳn là đầu óc có vấn đề." Nhan Mộng Sinh lập tức nói, ánh mắt nguy hiểm dừng lại ở trên người Sở Huyền, vươn bàn tay thon dài đẹp một phen kéo tay nhỏ Sở Huyền qua, "Anh đưa ngươi đi kiểm tra não của nhóc. "

Sở Huyền hai mắt chợt trừng lớn: "......" Nhớ lại chuyện bị quăng quật buổi sáng, cậu sợ tới mức sững sờ. Sai lầm! Sai lầm! Cậu sai rồi!

Sở Huyền vội vàng dùng tay nhỏ vỗ nhẹ bàn tay to hữu lực, ngữ khí đều trở nên dồn dập lên: "Anh hai, anh, em không đùa nữa, đầu óc em không có vấn đề đâu QAQ."

Nhan Mộng Sinh khẽ cười một tiếng, trong mắt mạn ý cười.

Tay vừa định buông ra bàn tay mềm mịn của Sở Huyền, mới vừa buông ra nửa phần, liền lại bị người sau gắt gao nắm chặt, Nhan Mộng Sinh quay đầu nhìn cậu.

"Anh hai, đi mua sắm thôi, Tiểu Huyền muốn ra ngoài mua gì đó ăn." Sở Huyền nở một nụ cười vô cùng ngoan ngoãn, mắt trông mong mà nhìn Nhan Mộng Sinh.

Que cay! Cậu muốn mua que cay ăn.

Nhan Mộng Sinh ánh mắt lập loè, cực nhẹ mà gật đầu, "Có thể."

......

Trung tâm mua sắm.

Lần này vì không cho Sở Huyền chạy loạn, Nhan Mộng Sinh trực tiếp đem Sở Huyền ôm tới bỏ vào trong xe mua sắm, Sở Huyền cũng không thèm để ý, không cần đi đường có người đẩy cậu cũng không tồi.

Đi ngang qua từng loạt từng loạt kệ để hàng, mặt trên bày rực rỡ muôn màu thực phẩm, Nhan Mộng Sinh đẩy cậu cầm một ít quả khô, bánh mì nhỏ, sữa chua, Sở Huyền đối với mấy cái này hứng thú giống nhau, ồn ào không cần, ai biết Nhan Mộng Sinh giống cái kẻ điếc giống nhau căn bản không phản ứng cậu, Sở Huyền trên người ôm đồ ăn vặt đều đầy ấp.

Cuối cùng, khi đi qua một kệ hàng, trên kệ để hàng đều là đồ ăn vặt thực cay, còn có que cay.

Sở Huyền vươn tay nhỏ chỉ vào cái kệ để hàng kia, hắc hắc vui vẻ vài cái, nãi âm mềm nhu: "Anh ơi, em muốn cái kia......"

Lời nói còn chưa nói xong, liền nhìn đến cái kệ để hàng dần rời xa chính mình càng ngày càng xa, giống như là duyên phận gặp thoáng qua nhau, tay nhỏ chỉ còn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục chỉ vào.

Chờ đi xa, Sở Huyền bất mãn mà ngẩng đầu, "Anh quay lại đi, em muốn ăn đều ở chỗ đó."

Nhìn trong mắt đều là oán niệm của Sở Huyền, Nhan Mộng Sinh không chút nào để ý, thanh lãnh tiếng nói nói: "Thật vậy chăng? Anh không tin."

Sở Huyền: "............"

"Thật sự! Em phải ăn cái kia!" Sở Huyền nghiến răng nghiến lợi.

"Em đang nói đùa thôi." Người nọ ném cho cậu một câu như vậy.

Sở Huyền: "........................" Người này quả thực đem làm trình độ giận tăng cao.

Câu này khiến Sở Huyền tức giận bật cười, lấy góc độ của cậu chỉ có thể từ cằm Nhan Mộng Sinh  hướng lên trên xem, vì cái gì, bởi vì Nhan Mộng Sinh đã bỏ cậu vào trong xe mua sắm.

Hành vi thiểu năng trí tuệ.

Sở Huyền cả người héo rũ ở trong xe mua sắm, vẻ mặt vẫn phập phồng, nghĩ thầm mặc kệ Nhan Mộng Sinh, cậu vì cái gì phải cùng phi nhân loại nói chuyện phiếm?

Đột nhiên cảm giác được xe mua sắm ngừng lại.

Nhan Mộng Sinh lãnh chất thanh âm tự trên đầu truyền đến, " Muốn khoai tây chiên vị chanh không?"

(TQ có nhìu snack khoai tây vị lạ dã man, mún ăn quáT^T)

Sở Huyền khẽ c.ắn môi dưới, cậu đang sinh khí, cậu phải rụt rè.

"Không cần anh thả lại nha?" Kia đầu lại hỏi.

"Muốn! Lấy về đi." Sở Huyền ngẩng đầu, vươn tay một phen lấy khoai tây chiên, sau khi lấy xong từ trên cao truyền đến một tiếng cười nhàn nhạt dễ chịu, vành tai hơi đỏ lên..

Nhan Mộng Sinh nhìn Sở Huyền vẫn đang rũ đầu xuống, đôi lông mày xinh đẹp ẩn chứa một chút cưng chiều, vươn tay đi xoa xoa tóc của cậu.

Vật nhỏ này nhanh giận, cũng nhanh quên.

Sau khi xoa đầu thế này, đùa nghịch cậu vài cái, cơn tức giận của cậu nhanh chóng biến mất.

Cảm nhận được góc áo bị lôi kéo, cúi đầu nhìn lại, Sở Huyền lôi kéo vạt áo sơmi màu đen hắn, bàn tay nhỏ bé khẽ chỉ về phía quầy bán hoa quả: " Em muốn ăn dâu tây, mua cho em dâu tây."

Nhan Mộng Sinh nhẹ giọng đồng ý, đẩy mua sắm xe hướng tới khu vực bán trái cây đi đến.

Sở Huyền thích cái gì liền lấy cái đó, Nhan Mộng Sinh hề tỏ ra đau đớn trên khuôn mặt khiến những người bán hoa quả bên cạnh rất vui.

Cũng khiến những người mua trái cây bên cạnh choáng váng..

Trong đó có một người phụ nữ đã đi tới, nhìn Nhan Mộng Sinh bọn họ đã chứa đầy một cái xe mua sắm, rốt cuộc nhịn không được nói: "Ăn không hết liền không cần mua nhiều như vậy, quá lãng phí, tốn rất nhiều tiền, cha mẹ các con kiếm tiền nhiều không dễ dàng a."

Nhan Mộng Sinh thờ ơ nhìn bà ta, cũng không có nói lại bà ta, khiến người phụ nữ cảm thấy xấu hổ.

Sở Huyền thực thích ăn trái cây, cậu nếu cứ ăn mãi, trong một ngày có thể ăn hết nửa giỏ hàng.

"Dì ơi, mấy cái này con đều có thể ăn, cô không cần lo lắng đâu." Sở Huyền cười đáp lại bà một cái.

Một người đàn ông đến gần người phụ nữ, người đàn ông kia dùng sức mà kéo nữ nhân kia một phen, nhìn chính là đang ngầm biểu lộ gì đó.

Người đàn ông dường như đang nói với người phụ nữ, nhưng thật ra ông ta hơi âm dương quái khí "Người nhà có tiền, quan tâm đến họ làm gì? Dù họ có mua những thứ này rồi vứt đi cũng không quan trọng, bọn họ nếu muốn lãng phí cũng sẽ lãng phí. "

Nhan Mộng Sinh ánh mắt lạnh lùng mà nhìn người đàn ông kia liếc mắt một cái, người dàn ông kia cảm thấy gáy chợt lạnh, còn duỗi tay sờ sờ.

Sở Huyền đặt bàn tay nhỏ ấm áp của mình lên tay  Nhan Mộng Sinh, hấp dẫn Nhan Mộng Sinh lực chú ý, sau đó đối với Nhan Mộng Sinh mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Sẽ luôn có người chua ngoa ganh tị, chuyện này không thể kiểm soát được."

Người đàn ông kia lại nghiêng về một bên liếc mắt bọn họ một cái, thấy bọn họ không hề phản ứng còn tiếp tục âm dương quái khí.

"Ai nha, con nít dựa cha mẹ chính là ghê gớm." Nói xong lại lớn tiếng mà thở dài.

Sở Huyền cũng cực nhẹ mà thở dài, khu mua sắm này hỗn tạp cá rồng, thật là người nào đều có, rõ ràng không có trêu chọc đến bọn họ.

"Được rồi, cũng không nói nhiều, tôi phải trở về chăm sóc bọn trẻ sau khi mua ít măng." Nam nhân lại nói, nói xong lại nghiêng quá đầu nhìn thoáng qua thiếu niên áo đen cùng đứa nhỏ trong xe liếc một cái.

Sở Huyền cảm thấy không thể trút giận này ra ngoài, tròng mắt nhi ở hốc mắt trung chuyển một vòng, chủ ý vừa định ra tới, đột nhiên Nhan Mộng Sinh có động tác.

Chờ Nhan Mộng Sinh cùng người nhân viên bán rau, mắt anh ta mở to.

Nhan Mộng Sinh người này đang làm chuyện xấu gì thế.

Một khác đầu.

Nam nhân phun tào xong, túm nữ nhân liền đi tìm măng, mới vừa tìm được vị trí bán măng, mặt trên bày biện một đống rất nhiều măng đã bị lấy đi ngay trước mặt họ.

Người đàn ông la lên một tiếng, "Ai! Các ngươi lấy đi làm gì a? Nhiều như vậy sao không bán?"

Nhân viên: "Xin lỗi ông, đã có người lấy hết những món này rồi. Lần sau mua lại nhé." Nhân viên vừa nói, thu thập đồ vật tốc độ một chút không giảm.

Người đàn ông nhíu mày, thanh âm tràn ngập bực bội: "Nhiều như vậy, chia cho tôi một chút không được sao!"

Nhân viên lắc đầu, "Không được tiên sinh, đã có người bao hết rồi."

Người đàn ông thấp giọng mắng một tiếng, đều đã tìm khắp cùng chợ rau dưa, đây là nơi duy nhất có măng, còn bị người ta bao hết?!

Thật là đen đủi! Người đàn ông bước ra khỏi trung tâm mua sắm trong sự tức giận.

......

Nhan Mộng Sinh rũ đầu nhìn Sở Huyền đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt ý vị không rõ, nhếch khóe miệng: "Hôm nay để người làm cho em món măng."

Sở Huyền: "......" Măng trên núi đều bị anh lấy hết rồi.