Việc Nhan Mộng Sinh thi trượt lần này đã thu hút sự chú ý của hiệu trưởng và giáo viên các bộ môn, nếu không phải Nhan Mộng Sinh bởi vì có bệnh ở nhà, không thích đến gần người lạ, chỉ sợ các giáo viên này sẽ lao đến Nhan gia dò hỏi là chuyện gì xảy ra.
Nhan Ba gọi điện thoại trở về, chỉ trích Nhan Mộng Sinh, Sở Huyền ở một bên nghe, trong lòng cười trộm.
Cúp điện thoại, Nhan Mộng Sinh đem điện thoại ném trên bàn. Sở Huyền khẽ cười, bởi vì hắn nhất định muốn mình vẽ hắn, cho nên lúc này muốn tức giận..
Tránh hắn xa một chút, bằng không bị lửa giận lan đến ——
Nghĩ vậy, Sở Huyền lặng yên không một tiếng động hướng bên cạnh di di, Nhan Mộng Sinh thoáng thấy vật nhỏ đang lén lén lút lút rời khỏi hắn, mặt mày hiện lên một tia sáng, bàn tay to chụp một cái, dễ như trở bàn tay lôi đứa trẻ qua.
Sở Huyền: "......"
Sở Huyền thân thể nhỏ bé lập tức đổi chỗ, cảm thán sức lực của Nhan Mộng Sinh thật là đủ mạnh, nhưng thật đáng tiếc là hắn không dùng vào chỗ tốt, đáng lẽ nên đi dọn gạch là tốt nhất.
Hơi hơi quay đầu, đối với Nhan Mộng Sinh mắt đen không hề gợn sóng kia, Sở Huyền giả bộ đáng yêu nhếch mép cười: hehehehehehe.
Nhan Mộng Sinh trầm mặc một lát, khẽ mở môi hỏi: "Chạy cái gì?"
Sở Huyền đảo mắt một vòng, nhẹ giọng nói: "Nhìn anh nói gì, chân dài còn không phải là dùng để chạy sao?"
Nhan Mộng Sinh mày cực nhẹ mà khơi mào, ý vị thâm trường mà nói: "Tại sao em lại chạy?"
Sở Huyền lập tức cũng đã nghĩ kỹ, nãi thanh nãi khí nói: "Anh hai không phải bị ai mắng sao, em nghĩ rót cho anh một ly sữa bò, xin bớt giận ~"
Bị đâm lần thứ ba Nhan Mộng Sinh: "......"
Các giáo viên dò hỏi, Nhan Ba chất vấn, còn có Sở Huyền lại lần nữa xát với muối một lần nữa miệng vết thương.
Sở Huyền cảm giác được sức kéo của quần áo sau gáy nới ra, bàn tay to của Nhan Mộng Sinh chậm rãi buông, tiếp theo là một giọng nói lạnh lùng.
"Anh không tức giận, em không cần chạy."
Sở Huyền cảm giác tâm tư đều bị đoán được, đồng thời cũng đã nhận ra Nhan Mộng Sinh trong giọng nói không giống bình thường, buông xuống ánh mắt lóe lóe, cậu chậm rãi nâng lên khuôn mặt nhỏ, sau đó đưa bàn tay nhỏ ấm áp lên mu bàn tay của Nhan Mộng Sinh, thanh âm nghiêm túc nhu hòa.
"Anh tức giận hay không em đều sẽ không chạy."
Hơi ấm từ mu bàn tay truyền đến, có chút sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn còn có vẻ nghiêm túc, lông mi run lên rõ ràng, đôi môi nhạt màu của Nhan Mộng Sinh hơi mím lại, cuối cùng không nói gì.
Sở Huyền biết hắn ít nói, chỉ nói nhiều khi bắt nạt cậu.
Sở Huyền nhìn mắt nhìn đồng hồ thông minh trên tường, đã gần mười giờ tối, nghĩ tới Nhan Mộng Sinh từ buổi tối bắt đầu làm đề, trả lời xong liền bị mắng, ước chừng sẽ rất mệt.
"Anh hai, 10 giờ, hẳn nên ngủ rồi." Vừa nói chỉ chỉ đồng hồ.
Nhan Mộng Sinh nhìn về hướng cậu chỉ, quả nhiên là mười giờ, trong lòng có chút kinh ngạc, hắn cảm thấy không lâu, như thế nào đột nhiên mấy giờ nhanh như vậy?
Sở Huyền đứng lên, còn ngáp một cái, trong mắt bị sương mù bao phủ, trong mắt rốt cục hóa thành một chút sóng ánh sáng.
"Anh đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon mộng đẹp." Sở Huyền lại ngáp một cái, ủ rũ thân trên, thân thể của con nít quá dễ dàng mỏi mệt.
Nhan Mộng Sinh gật đầu, cũng đáp lại một câu: "Ngủ ngon."
Khi bóng dáng nhỏ bé của Sở huyền khuất ở lối vào cầu thang, Nhan Mộng Sinh tắt TV vẫn đang p.hát, bật điện thoại di động lên, trên đó hiển thị một bức hình công viên trò chơi lớn.
"Ngày mốt sẽ đưa nhóc đi công viên." Nhan Mộng Sinh khóe miệng gợi lên, không chút để ý thanh âm mang theo ý cười.
Nói xong từ sô pha đứng dậy, cũng trở về phòng mình.
"Nhan Ba về nước, anh chừng nào thì đi tìm hắn?" Phương Trân lúc biết được Nhan Ba trở về nước, chuyện thứ nhất chính là gọi cho Tưởng Hành. "Anh tốt nhất hôm nay liền đi, bằng không ai biết hắn còn bay ra nước ngoài lần nữa hay không."
Giọng của Tưởng Hành từ trong điện thoại truyền đến, "Hôm nay tìm anh ta, cô đừng lo lắng."
"Di thư của Sở Dao tìm được rồi sao?" Phương Trân lại hỏi, trên thực tế trên mặt đã biểu hiện ra nhất định phải được biểu tình.
Giọng nói từ đầu dây bên kia lại vang lên, "Đừng lo lắng, tôi đã tìm thấy bức thư tuyệt mệnh, và mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch."
"Vậy chờ tin tức tốt từ anh."
"Được."
Tưởng Hành cầm trong tay một giấy viết tay di thư, gọi Nhan Ba, Nhan Ba cau mày khi nhìn thấy số của người gọi.
"Hôm nay gặp mặt, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Chỉ có này một câu.
Nhưng sau khi nghe xong câu này, Nhan Ba mí mắt phải nhảy loạn xạ, trong lòng buồn bực đến mức cảm thấy không có chuyện gì tốt.
Nhan Ba gọi thư ký vào văn phòng, "Giúp tôi tạm gác cuộc họp hôm nay trước, tôi có việc phải đi ra ngoài."
Thư ký gật đầu.
Nhan Ba ra công ty, nhìn vị trí trên điện thoại, Tưởng Hành đã hẹn ở một nhà hàng cao cấp.
Tưởng Hành ngồi ở trống trải đến có thể chứa mười mấy người, đôi tay giao nhau tĩnh chờ một người khác đến, một bên tay còn cầm một tờ giấy.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Tưởng Hành ánh mắt khẽ nhúc nhích, cười một chút đứng lên nghênh đón Nhan Ba. Ai ngờ Nhan Ba trên mặt cũng không có cái gì biểu tình, ngay cả một câu chào hỏi lễ phép cơ bản cũng không có, Tưởng Hành hít sâu một hơi rồi lại thu liễm nụ cười.
"Nhan tổng, đã lâu không thấy, mau ngồi mau ngồi!" Tưởng Hành vươn tay ý bảo ông ngồi xuống.
Nhan Ba lãnh đạm mặt ngồi xuống, nhìn nụ cười tê cả da đầu của Tưởng Hành, tâm trạng bất an càng ngày càng nặng.
"Chuyện gì?"
Tưởng Hành cười cười, "Nhan tổng hôm nay tôi đến đây, chủ yếu là để ôn chuyện với anh."
"Mọi người đều là người kinh doanh, cứ việc nói thẳng, không cần đánh lung tung."
Tưởng Hành lộ ra hiền lành tươi cười, ngẩng đầu, "Tôi đây cũng nói thẳng, tôi muốn đem Tưởng Huyền mang về Tưởng gia, rốt cuộc không phải con trai ruột của Nhan tổng, mấy ngày nay quấy rầy không ít."
Nhìn thấy trước mắt người đột nhiên trầm hạ mặt, tay nắm chén trà đều đang âm thầm dùng sức, người sau như cũ mặt mang tươi cười, chờ đợi lời phía sau.
"Khi anh bỏ rơi nó, anh còn nhớ nó là con ruột của anh sao?" Nhan Ba cau mày, giữa lông mày vẽ ra một chữ xuyên. (JIL giống z nè)
"Gia quy của nhà họ Tưởng khó vi phạm, hiện tại tôi đã có khả năng đưa nó ta về." Tưởng Hành mở miệng nói với giọng điệu vô cùng thoải mái, giống như chỉ là nói một câu mà ném con gà đi mà thôi.
Giọng điệu này cũng khiến Nhan Ba khó chịu, "Tưởng Hành, da mặt trên người anh thật lãng phí."
Tưởng Hành tươi cười rốt cuộc không nhịn được, không nghĩ tới Nhan Ba sẽ châm chọc hắn trắng trợn như vậy, hắn bình phục một chút tâm tình, một lần nữa giơ lên tươi cười, "Tôi biết hồi đó tôi không có trách nhiệm, lỗi tại tôi, đến khi Sở Dao sinh con cũng không cho nổi thân phận, nhưng bây giờ tôi muốn bù đắp tất cả, không muốn cô phụ đứa nhỏ, đó là cốt nhục duy nhất của Sở Dao."
Tưởng Hành không dám dễ dàng chọc giận người trước mặt, thật không tốt cho hắn.
Nhan Ba nhấp một ngụm trà, thanh âm của trà lớn đến mức có thể nghe thấy, cuối cùng đặt nặng chén trà xuống bàn, p.hát ra tiếng động lớn.
"Hiện tại tôi có đủ khả năng để nuôi dạy Tưởng Huyền. Tôi không muốn máu mủ ruột thịt của mình còn lưu lạc. Tôi muốn mang nó về nhà họ Tưởng nuôi nấng, lớn lên thật tốt." Tưởng Hành thấy Nhan Ba muốn cự tuyệt, duỗi tay đem trang giấy bên cạnh cầm lên, "Đây là di thư của Sở dao, nó chứa điều ước cuối cùng của cô ấy. Anh có thể đọc." Nói xong, đem kia tờ giấy đưa tới trước mặt Nhan Ba.
Nhan Ba nhìn tờ giấy trắng đen có rất nhiều chữ viết trên đó, ánh mắt lưu lại trên tờ giấy một lúc lâu
"Tưởng Hành, mong anh chăm sóc Tiểu Huyền thật tốt, để nó lớn lên khỏe mạnh."
Nhan Ba nhìn hơn nửa ngày, nhìn mấy dòng kia thật lâu.
"Nếu là... nguyện vọng cuối cùng của cô ấy, tôi tôn trọng." Hai câu này phảng phất dùng hết sức lực, thanh âm có chút p.hát khàn khàn, ngón tay nắm chén trà khớp xương dùng sức đến trở nên trắng.
Tưởng Hành mỉm cười: "Vậy thì khi nào tôi có thể đưa Tiểu Huyền đi?"
Nhan Ba như già đi mấy tuổi, chậm rãi nói: "Tùy ý cậu." Sau hai giây, ông thờ ơ trở lại, nhìn Giang Hành ánh mắt vô cùng lạnh lùng. "Đối xử tốt với nó cho tôi."
"Bằng không cho công ty Tưởng gia các người đóng cửa cũng không phải cái việc gì khó."
Tưởng Hành đáy mắt trệ nháy mắt, giây tiếp theo thả lỏng, sợ Nhan Ba nhìn ra cái gì, "Yên tâm, con của ta, đương nhiên sẽ đối tốt với nó."
Chiều hôm sau.
Nhan Mộng Sinh đi ra ngoài một chuyến, bất quá ai cũng không biết hắn đi làm cái gì.
Sở Huyền đang ngồi trên sô pha c.ắn hạt hướng dương vừa xem TV, đôi chân nhỏ mang tất trắng đung đưa.
Một chiếc Ferrari màu đen đột nhiên dừng ở lối vào biệt thự, một người đàn ông xuống xe, kéo cà vạt sau khi xuống xe, bước vào biệt thự.
"Thưa ngài, ngài làm gì ở đây?" Linh Tử vươn tay ra để ngăn anh ta lại, không để anh ta tiến thêm một bước.
"Tôi là tới đón Tưởng Huyền về nhà."
......
Nhan Mộng Sinh buổi tối trở về thời điểm, đôi mắt của một số người giúp việc đã đỏ hoe như thể họ vừa mới khóc, Linh Tử khóc thảm nhất, mặt đầy nước mắt.
Nhìn thấy họ như vậy, Nhan Mộng Sinh trong lòng bỗng chốc một trụy, bắt đầu hốt hoảng mà loạn nhảy, nhíu lại mi hỏi: "Các cô khóc cái gì? Tưởng Huyền đâu?"
Linh Tử khóc thanh âm đều run, "Nhan thiếu gia, tiểu Huyền bị đưa đi rồi, người kia nói hắn là ba ruột của Tiểu Huyền."
Nhan Mộng Sinh trong tay xách theo đồ vật "Lạch cạch" rơi xuống đất, quay người rời khỏi Nhan gia.
Đến biệt thự khác của Nhan gia, hắn đi thẳng vào nhà, lục tung phòng khách, phòng làm việc và các phòng khác đều không thấy bóng dáng của Nhan Ba, lúc này, đôi mắt và đôi lông mày xinh đẹp của Nhan Mộng Sinh như ngưng tụ sương giá, vẻ mặt hắn ảm đạm, cả người toát ra khiếp sợ, khí tức trầm thấp cả kinh, chỉ dám cúi đầu nhìn thiếu niên áo đen lạnh lùng này, cũng không dám tới gần một bước.
Cuối cùng tìm thấy Nhan Ba ở phía trước bể bơi nhỏ phía sau, ông ta ngẩn người ngồi ở bên cạnh bể bơi bình tĩnh, bất động.
Chung quanh chỉ có gió nhẹ và tiếng nước nhàn nhạt, màn đêm tĩnh mịch yên tĩnh lặng lẽ.
Nhan Ba hơi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tức giận bị kìm nén của Nhan Mộng Sinh, vẫn không chút biểu cảm.
"Lúc trước ông nói em ấy là con ruột của ông, thì ra ông nói dối tôi." Giọng nói lạnh lùng dường như là gió lạnh gào thét giữa mùa đông lạnh lẽo, ẩn chứa sắc bén làm người ta đau lòng.
"Lúc ấy sợ con khi dễ đứa trẻ kia."
Nhan Mộng Sinh bàn tay đặt ở bên người nắm chặt dần, tiếng nói khàn khàn, như là dã thú muốn p.hát cuồng, "Vì cái gì cho phép người khác đem em ấy mang đi? Em ấy là thứ ông muốn mang đến thì mang đến, muốn mang đi thì mang đi sao?" Bởi vì quá mức sinh khí, suýt nữa mất đi lý trí.
"Khả năng lãnh đạo cao không có nghĩa là giải quyết tốt công việc gia đình. Tôi coi như thấy được. Tôi đã biết điều đó từ khi ông để người phụ nữ đó về Nhan gia."
Nhan Ba đứng thẳng người và không thể tin được. Dù đứa trẻ này mắc chứng rối loạn lưỡng cực, hắn chưa bao giờ dám vô lễ với ông, nhưng hôm nay hắn đã có dũng khí để chất vấn ông ấy.
"Dù muốn hay không thì nó cũng đã được đón đi rồi, nói gì cũng vô ích." Nhan Ba vốn dĩ tâm cũng bực bội, bị Nhan Mộng Sinh như vậy một chất vấn, trong lòng bực bội càng sâu, "Có lẽ ở với cha ruột nó lớn lên sẽ càng tốt hơn......"
Nhan Mộng Sinh trực tiếp đánh gãy lời ông nói, "Tôi không cho phép em ấy bị người khác đưa đi."
Giọng hắn ngạo nghễ.
Nhan Ba lần đầu tiên nghe được Nhan Mộng Sinh ngỗ nghịch ông, càng là trong cơn giận dữ, thân mình đều hơi hơi cong, "Anh còn muốn đem nó đưa trở về? Anh hiểu tôi nói cái gì không? Chính là cha ruột của nó đưa đi rồi, anh cảm thấy anh đi có ích lợi gì!"
Nhan Mộng Sinh quay người đi về phía bên ngoài, giọng nói trầm buồn.
"Đương nhiên là tôi sẽ đem về."
"Nó là em trai tôi."
"Đương nhiên muốn đem về nhà" những lời này trực tiếp đem Nhan Ba tức giận từ ghế trên đứng lên, "Nếu anh rời khỏi Nhan gia, đừng quay lại.! Tôi cũng không thừa nhận anh là con trai của Nhan ba tôi. "
Nhan Mộng Sinh bước chân dừng lại, tiếp theo không chút nào để ý mà đi phía trước đi, càng đi càng xa.
Chờ Nhan Mộng Sinh biến mất ở trong tầm mắt, Nhan Ba phảng phất như mất sức lực nằm liệt ngồi vào ghế trên, tim đập hấp tấp hoảng loạn, lồng ng.ực phập phồng không chừng.
Sau khi nhìn mặt nước yên tĩnh một lúc lâu, hơi thở mới bình tĩnh trở lại.
Ông làm sao có thể không muốn đem Tiểu Huyền trở về, nhưng nguyện vọng của người đã khuất không dễ vi phạm, càng không nói đến nguyện vọng cuối cùng của Sở Dao.
Dáng vẻ đáng yêu của đứa trẻ bắt đầu hiện ra trước mặt ông, với đôi mắt sáng như sao, giọng nói nhẹ nhàng, ngoan ngoãn gọi ông là bố... Cuối cùng, ông nhắm mắt lại, không còn nghĩ ngợi gì nữa, lại có thêm một tiếng thở dài nặng nề.
Người làm Nhan Ba đã ngồi trong sân cả đêm, không dám quấy rầy.
Chờ Nhan Mộng Sinh bắt taxi trở về nhà thì đã rất muộn, nhìn điện thoại di động không có cuộc điện thoại nào, tại sao lại không gọi cho anh?
Cuối cùng đem điện thoại cất đi, Nhan Mộng Sinh mở ra chuyển p.hát nhanh, bên trong có hai chiếc áo ngắn một lớn một nhỏ nằm.
Một màu xanh lam, một màu xanh lá cây.
Hai ống tay áo ngắn bên cạnh là kết quả xét nghiệm về của bác sĩ tư nhân.