Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 347



Lúc bọn trẻ đến, trong thôn trang vô cùng náo nhiệt, có đôi khi còn khiến người ta đau đầu.

Nhưng khi bọn trẻ đi rồi, nàng lại cảm thấy thôn trang này quá yên tĩnh. Cho dù Tiêu Hoài Nga cũng ở đây nhưng nàng ấy không xuất hiện thường xuyên, bên này yên tĩnh nên thích hợp để sinh sống hơn.

Cũng may rất nhanh có khách đến thăm viếng, Yến Thu Xuân giữ vững tinh thần chiêu đãi khách, sự mất mát khi bọn trẻ không chơi đùa cùng mình rất nhanh đã bị những giờ phút bận rộn vùi lấp mất.

Phần lớn người đến đây đều dễ ở chung, trên cơ bản đều tới chơi cả ngày hoặc nửa ngày.

Nơi này phong cảnh đẹp, nhưng không tiện nghi như ở kinh đô. Không ai làm thức ăn ngon như Yến Thu Xuân, nhưng không phải là không thay thế được, vì thế đa phần đều vì không khí trong lành.

Yến Thu Xuân cũng bận rộn, nàng không quan tâm chuyện đãi khách, dành phần lớn tinh lực cho đồng ruộng.

Khoai tây và ớt được gieo xuống đã nhanh chóng nảy mầm, mỗi ngày nàng đều dành thời gian trông coi ruộng nhiều hơn. Hai thứ này là khẩu phần lương thực của đại quân Tiêu Hoài Thanh, không thể làm qua loa được!

Bọn họ ăn no mới có sức đánh trận, không được để đến mức bị nhốt mà đói chế.t.

Trong thời gian đó, Trầm Bình Nghiêm cũng mang theo một đống thức ăn về Nhạc Bình.

Vì ghi nhớ lời nhắn của Yến Thu Xuân, sau khi trở về, cậu bé thu dọn một đêm, ngày hôm sau đã cầm bao lớn bao nhỏ đi vào thư viện phía sau núi ở Trầm gia. Khi bọn người thông báo xong, cậu bé rất nhanh đã nhìn thấy một bé trai cao gần bằng Đông Đông chạy đến.

Nhưng ngoại trừ chiều cao ra thì hai đứa bé không có gì tương tự nhau, vì hắn rất gầy. Khuôn mặt nhỏ từng béo múp míp bây giờ hóp lại thành mặt trái xoan, mặt mày tuấn tú hơn đứa trẻ bình thường, hai mắt mở to. Hắn vội chạy đến, trêu gã sai vặt theo hầu phía sau suýt chút nữa chạy theo không kịp.

Đến khi đến trước mặt Trầm Bình Nghiêm, Chu Chiêu Cảnh dừng lại để hành lễ: "Bái kiến sư huynh."

Trầm Bình Nghiêm và hắn học chung lão sư, nhưng hắn là đệ tử ký danh, đối phương là đệ tử thân truyền, còn nhập môn trước, nên hắn gọi là sư huynh.

Tiểu thiếu niên lạnh nhạt gật đầu, sau khi nhìn hắn với nhìn gã sai vặt bên cạnh. Gã sai vặt đi tới trước, đưa túi trong tay cho gã sai vặt của Chu Chiêu Cảnh. Trầm Bình Nghiêm khẽ giải thích: "Đây là đồ Dì Yến bảo ta mang đến cho đệ, bên trong có vài món ăn vặt, chút gia vị. Nhưng trong học viện không thể nấu cơm, cho nên một lát nữa ta sẽ bảo Trâu sư phó đưa cơm cho đệ."

Chu Chiêu Cảnh mừng rỡ không thôi, khuôn mặt nhỏ cố gắng nghiêm túc nhưng vẫn lộ vẻ kích động vui sướng, khóe môi mím chặt không khống chế được mà cong lên: "Thật sự cảm tạ sư huynh đã giúp mang đến đây, cũng tạ ơn A Xuân tỷ tỷ."

"Không cần cảm ơn." Trầm Bình Nghiêm nở nụ cười nhạt.

Chu Chiêu Cảnh thấy vẻ lạnh nhạt trên mặt cậu bé vì nụ cười này mà giảm bớt hào hứng, còn muốn mở miệng hỏi chuyện. Chỉ là, hắn còn chưa mở miệng thì Trầm Bình Nghiêm đã cúi người: "Ta còn có việc phải đi trước, bữa trưa sẽ phái người đưa đến, đệ không cần đến nhà ăn làm gì."

"Vâng." Chu Chiêu Cảnh liên tục gật đầu, nhìn Trầm Bình Nghiêm đi xa. Dáng vẻ cậu bé nhỏ nhắn nhưng lại lộ ra vẻ trưởng thành từ rất sớm, không ngừng thở dài, nhìn về phía kinh đô, miệng mấp máy tiếc nuối.

Nhưng hắn nhanh chóng tươi tỉnh trở lại.

Không sao, lúc ăn trưa chắc chắn sẽ nhìn thấy sư huynh, đến lúc đó hỏi lại cũng được.

Vì sáng nay còn có tiết học, tất cả đệ tử của các lão sư đều đến nghe giảng bài. Học viện của Thẩm gia mở cả ngày, đương nhiên giữa trưa sẽ ăn ở nhà ăn. "Ting..." Sau một tiếng rung chuông, vài tiếng liên tục vang lên nữa. Khuôn mặt Chu Chiêu Cảnh khẽ thay đổi, dặn gã sai vặt để đồ vào phòng của hắn, còn mình vội chạy đến lớp học.

Lúc ở kinh đô, hắn chưa từng hoảng hốt như thế, muốn học thì học, không muốn học thì không học, không ai ép hắn cả. Nhưng sau khi trải qua những chuyện kia, hắn biết sẽ không ai bảo vệ hắn, nên hắn nhất định phải học, đọc sách nhiều mới tỉnh táo, mới có thể biết đám người kia làm gì với hắn, ngoài ra sẽ biết được cách sống sót thế nào để không làm liên lụy tới người bảo vệ hắn.

Mỗi ngày lớp học đều bắt đầu vào giờ Thìn, kết thúc vào buổi trưa, tổng cộng hai canh rưỡi. Trong lúc đó, mỗi vị lão sư giảng bài một canh giờ, nửa canh giờ cho bọn họ nghỉ ngơi.

Trong lớp lão sư nói chậm rãi, Chu Chiêu Cảnh cố gắng ghi nhớ kỹ, vừa lén xem sắc trời bên ngoài, chờ mong nhanh đến lúc tan học.

Đến khi lão sư râu trắng Thẩm Thanh Mẫn nói hết điều quan trọng sau cùng, gõ bàn một cái, tất cả mọi người giật mình. Ông cười ha hả nói: "Được, đi ăn cơm đi, ăn nhiều một chút."

"Vâng! Cung tiễn lão sư!" Tất cả học sinh đứng dậy, chiều cao chênh lệch cao thấp rõ rệt, tuổi tác khác biệt, nhỏ nhất là Chu Chiêu Cảnh mới sáu tuổi, lớn nhất là một thiếu niên mười lăm tuổi.

Tất cả mọi người mặc quần áo khác nhau thể hiện cho việc không cùng lớp, chắp tay xoay người cung tiễn lão sư.

— QUẢNG CÁO —