Căn phòng nhỏ yên tĩnh, ánh đèn tối làm Quý Minh Noãn không có cách nào thấy rõ biểu cảm của Lục Ngôn Thâm.
Cô vẫn không nhúc nhích nhìn Lục Ngôn Thâm không nhanh không chậm đi tới, không gian chưa tới 20m vuông có vẻ càng chật chội vì sự tồn tại của Lục Ngôn Thâm.
Lục Ngôn Thâm đặt túi xuống bàn, đi đến cạnh giường, thong thả tới gần, ánh nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu vào đôi mắt anh, dường như đang phác họa bức tranh sơn dầu diễm lệ.
Lục Ngôn Thâm nhìn Quý Minh Noãn nằm trên giường, vươn bàn tay to lại có khớp xương rõ, nhẹ nhàng đặt lên trán cô.
Cô nhận ra bàn tay lạnh băng, theo bản năng co rút.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt Lục Ngôn Thâm, thấy đối phương không được tự nhiên, lông mi cô khẽ nhúc nhích, cô lại cụp mắt.
“Anh, sao anh lại tới đây?” Quý Minh Noãn mở miệng, nghe ra giọng mình mang theo hờn dỗi.
Lục Ngôn Thâm nhắm mắt lại, hô hấp cứng lại, hai mắt trầm tĩnh đã lâu có chút hoảng loạn.
Anh thoáng nhớ có một đêm Quý Minh Noãn uống say, thì thầm: “Lục Ngôn Thâm, sao giờ anh mới đến……”
Anh ngồi cạnh giường, ngàn vạn suy nghĩ muốn trào ra ngoài, anh nhìn gương mặt trắng bệch của Quý Minh Noãn, cô đang bệnh, trông rất đáng thương, còn c ắn môi dưới.
Anh cười, nắm lấy bàn tay trắng của Quý Minh Noãn, đặt lên ngực.
“Nơi này, đau.”
Giọng nói khàn khàn lại trầm thấp của Lục Ngôn Thâm lướt qua căn phòng yên tĩnh, không chân thật lắm.
Cách áo sơ mi trắng mỏng, Quý Minh Noãn cảm nhận được nhịp đập dưới lòng bàn tay, ngực anh ấm áp, máu như đang sôi trào, nhưng tay của Lục Ngôn Thâm đè lại tay cô lại lạnh băng.
Giữa ấm áp với lạnh lẽo, cô không biết nên làm thế nào mới phải.
Quý Minh Noãn hơi ngẩng đầu nhìn anh, lại không cẩn thận bắt gặp ánh mắt nhu tình của đối phương.
Thì ra hai người đã gần như vậy, dường như chỉ cần hơi động đậy, sẽ hòa vào nhau.
Tựa như hơi thở nhẹ nhàng của bọn họ, lặng lẽ quấn quanh nhau.
Quý Minh Noãn hít một hơi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, không muốn nhúc nhích, ngón tay đặt trên ngực Lục Ngôn Thâm run run.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, Lục Ngôn Thâm nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn hôn em.”
Giây tiếp theo, Lục Ngôn Thâm cúi đầu, thò lại gần gương mặt Quý Minh Noãn, tim Quý Minh Noãn muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, nhìn môi mỏng của Lục Ngôn Thâm chậm rãi tới gần, cô nhắm hai mắt.
Nụ hôn trong dự đoán còn chưa rơi xuống, trong lúc yên tĩnh, tiếng răng rắc vang lên.
Giây tiếp theo, giọng nói trong trẻo của Lục Chân Chân vang vọng phía chân trời: “Quý Minh Noãn, chị không ngất xỉu vì đói chứ? Em nói với chị này, đêm nay chị không đi ăn cơm, đúng là……”
Quý Minh Noãn đẩy Lục Ngôn Thâm gần trong gang tấc, không được tự nhiên vén tóc ra sau tai, cười xấu hổ lại không mất lễ phép, nhìn Lục Chân Chân và Tiểu Khả.
“A, hai người về rồi à? Kịp lúc đấy, bụng chị rất đói rồi, không ngừng kêu này, may là hai người kịp lúc mang về…… A, đêm nay có gì ngon? Có mang đồ ngọt về không……” Quý Minh Noãn nói một chuỗi dài, nhưng mọi người không chú ý cô đang nói gì.
Bọn họ khiếp sợ nhìn vị khách không mời mà đến, rất bắt mắt trong căn phòng ——
Lục Ngôn Thâm.
Lục Chân Chân nhẹ nhàng hít một hơi, có phải đã quấy rầy chuyện tốt của anh trai và chị dâu không?
Sao bây giờ? Sao anh trai có vẻ mất mát thế?
Tiểu Khả: “Lục Lục Lục…… Tổng giám đốc Lục”
Lục Ngôn Thâm sửa áo khoác, không tỏ vẻ gì gật đầu: “Tôi lại đây thăm cô ấy.”
Giọng điệu cứ như vừa lúc anh đi ngang thì vào nhà thăm cô.
Cảnh biển vô hạn ngoài cửa sổ nhắc nhở bọn họ đang trên biển!
Lục Chân Chân cười, nhanh chóng quyết định: “Em để cơm ở đây nha, hai người từ từ ăn.”
Tiểu Khả chưa kịp phản ứng, cô ấy đã nhanh chóng kéo Tiểu Khả ra khỏi căn phòng, ‘rầm’ một tiếng, cô ấy đóng cửa phòng.
Bầu không khí vừa ấp ủ ái muội lập tức bị đánh tan, Lục Ngôn Thâm nhìn cô, lấy túi anh mang đến, lấy ba hộp cơm bên trong ra.
Quý Minh Noãn co quắp xuống giường, đi tới bàn, căn phòng quá nhỏ, chỉ có một chiếc sofa và bàn nhỏ.
Lục Ngôn Thâm không nhanh không chậm sắp xếp đồ ăn, Quý Minh Noãn hỏi: “Anh về nước hồi nào thế?”
Anh sẽ không vứt bỏ chuyện kinh doanh chứ? 1 giây trong cuộc đời của tổng tài bá đạo tương ứng mối làm ăn trăm triệu đấy!
Lục Ngôn Thâm: “Hôm qua.”
Một ngày trước, Lục Ngôn Thâm mới bay về Thành phố Phổ từ Brazil.
Hai ngày trước, anh biết chuyện Quý Minh Noãn bị sốt từ chỗ Lục Chân Chân, tính sớm về thăm cô, ai biết vừa xuống máy bay, đối phương đã lên du thuyền.
Anh nghĩ Thành phố Phổ cũng có hạng mục, tính ở bên này mấy ngày, sau đó chờ Quý Minh Noãn trở về, lại cùng về Thành phố Yến.
Hôm nay công ty chi nhánh ở Thành phố Phổ mở cuộc họp sớm, Chu Mặc nói Quý Minh Noãn say sóng.
Lục Ngôn Thâm xem phát sóng trực tiếp, thấy trạng thái của Quý Minh Noãn không tốt, không biết có phải do mấy ngày trước bị sốt không, anh ngồi máy bay, nhận được tin nhắn WeChat của Lục Chân Chân mới biết Quý Minh Noãn té xỉu.
Anh xem phát sóng trực tiếp, thấy Tiếu Ngạn Thần và Tô Dương, không thể không thừa nhận anh ghen tị trong khoảnh khắc đó.
Anh ghen tị người ở bên cạnh cô lúc cô cần nhất là bọn họ.
*
Quý Minh Noãn tính một chút, anh bay từ Brazil trở về, thế nào cũng phải tốn một ngày, chẳng lẽ Lục Ngôn Thâm đã khởi hành vào ngày cô bị sốt?
Quý Minh Noãn: “Vậy anh đã bàn xong hạng mục ở Brazil chưa?”
Lục Ngôn Thâm ra hiệu cô ngồi xuống, đưa đũa cho cô, “Gần xong rồi, ăn đồ trước đi.”
Quý Minh Noãn chán nản nhìn đối phương, gần xong rồi…… Vậy chẳng phải chưa xong à?
Có lẽ Lục Ngôn Thâm xem hiểu nghi vấn trong mắt cô, nói: “Còn ký hợp đồng thôi.”
Quý Minh Noãn nghe vậy, thở phào, “Vậy là tốt rồi, tôi cho rằng……”
Lục Ngôn Thâm đặt chén trước mặt Quý Minh Noãn, “Uống canh đi.”
Quý Minh Noãn mới phát hiện Lục Ngôn Thâm mang đồ ăn của nhà hàng nổi tiếng nhất Thành phố Phổ, nó nổi tiếng với giá cắt cổ.
Dù cô không có khẩu vị, cũng cầm chén canh lên, nếm một miếng canh gà hầm nấm tùng nhung.
Ừm, canh còn nóng, ấm áp tới tim.
Tựa như Lục Ngôn Thâm đột nhiên xuất hiện.
Lục Ngôn Thâm cầm món ăn Lục Chân Chân đóng gói trở về, tự mình ăn.
Hai người ngồi ở trong căn phòng chật chội, ngẫu nhiên nhìn nhau, Lục Ngôn Thâm vẫn kiệm lời, Quý Minh Noãn không thoải mái, cũng không muốn nói chuyện, hơn nữa……
Chủ yếu là xấu hổ.
Họ không hôn thành công, cũng không biết Lục Ngôn Thâm làm thế nào mà trông giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cô đường đường là một ảnh hậu nhận hai giải thưởng, thế mà bại trận trước anh!
Mất mặt.
Họ vất vả lắm mới ăn xong một bữa cơm, Lục Ngôn Thâm dọn đồ trên bàn, đi vào toilet rửa tay, sau đó hỏi: “Còn khó chịu không?”
Quý Minh Noãn lắc đầu: “Hết rồi.” Cô đã ngủ đủ, lúc này có thể lên núi đánh hổ.
Lục Ngôn Thâm: “Vậy ra ngoài tản bộ đi.”
Quý Minh Noãn: “Không tốt lắm đâu.”
Đây không phải nhà họ Lục, chỗ nào trên thuyền cũng có nhân viên của chương trình Cố lên bé yêu, còn có Tô Dương và Tiếu Ngạn Thần.
Nếu họ đột nhiên bị người khác bắt gặp, đúng là tin tức lớn, nói không chừng sáng nay cô và Lục Ngôn Thâm sẽ lên top 1 hot search.
Cũng không phải Quý Minh Noãn không muốn để cho người khác biết, chỉ vì cô còn chưa hoàn toàn xác định mối quan hệ giữa cô và Lục Ngôn Thâm.
Rốt cuộc cô là một cô vợ xung hỉ, có thể bị người ta kết thúc hợp đồng bất cứ lúc nào hay là vợ anh?
Bàn tay của Lục Ngôn Thâm không lạnh nữa, mà ấm áp.
Lục Ngôn Thâm hơi dùng sức, nói với Quý Minh Noãn: “Đi ngắm trăng.”
Quý Minh Noãn lấy áo khoác trên bàn, “Tôi, tôi, tôi…… Tôi mặc đồ đã.” Quý Minh Noãn thoát khỏi bàn tay Lục Ngôn Thâm, mặc áo măng tô đen vào, nhanh chóng choàng một chiếc khăn quàng cổ, đội mũ áo măng tô, có lẽ không ai nhận ra cô đâu nhỉ?
Lục Ngôn Thâm cười, nói: “Chu Mặc sẽ xử lý.”
Ngụ ý là trợ lý không gì không làm được của anh sẽ thu dọn tàn cuộc cho bọn họ.
Quý Minh Noãn xấu hổ nhìn trang bị trên người, nhàn nhạt nói: “Cái kia, tôi sợ ra boong tàu sẽ lạnh.”
Lục Ngôn Thâm lần này không nắm tay cô nữa, một trước một sau đi trên con đường Chu Mặc đã sắp xếp, đi lên boong tàu.
Ban đêm ngoài biển lạnh thấu xương, Quý Minh Noãn mặc kín mít, nhưng gió lạnh đánh úp, cô vẫn nhịn không được rùng mình.
Lạnh như thế, họ có thể ngắm trăng gì chứ?
Cũng không biết họ đi bao lâu, Quý Minh Noãn đi theo Lục Ngôn Thâm, cuối cùng, hai người lên căn phòng lát kính trên tầng cao nhất, căn phòng nhỏ ấm áp, bốn phía đều là thủy tinh, một chiếc đèn chùm pha lê vòng tròn giữa trần nhà, họ thu hết cảnh đêm vào mắt.
Căn phòng chỉ có một cái bệ thủy tinh nửa hình tròn, không ai muốn ngồi xuống nó, hai người chỉ đứng như thế.
Trăng đêm nay rất tròn, ánh trăng chiếu vào mặt biển chiếu xuống mặt biển, tạo ra những đốm sáng rải rác, ánh trăng rải trên người bọn họ, dường như toàn thế giới đều yên lặng.
Lục Ngôn Thâm xuất thần nhìn người bên cạnh, thanh âm rất thấp: “Quý Minh Noãn.”
“Ừm?” Quý Minh Noãn nghiêng đầu nhìn đối phương.
Cô thấy đối phương nhẹ nhàng thở một hơi, nói: “Anh tên Lục Ngôn Thâm.”
Quý Minh Noãn bật cười: “Gì?”
Lục Ngôn Thâm cụp mắt, nhìn thẳng Quý Minh Noãn, nghiêm túc nói: “Hai mươi tám tuổi, cao 186cm, nhóm máu AB, chòm Cự Giải, CEO của Tập đoàn Hằng Thịnh, tốt nghiệp Đại học Oxford hệ Thạc sĩ PPE, sở thích đánh Golf và tennis, thi thoảng uống rượu, cũng biết hút thuốc, không có kinh nghiệm hẹn hò.”
Quý Minh Noãn: “???”
Lục Ngôn Thâm không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
“Có, có ý gì?”
Lục Ngôn Thâm mắc gì giới thiệu bản thân.
Lục Ngôn Thâm đ ến gần một bước, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói: “Ánh trăng đêm nay rất đẹp.”
Quý Minh Noãn nhìn đối phương, hé môi anh đào, chẳng nói nửa câu sau, hình ảnh ngược của ánh trăng trong mắt Lục Ngôn Thâm sáng ngời.
“Anh……”
Anh biết đây là ý gì không?
Lục Ngôn Thâm: “Nhưng…… Trong mắt anh, em đẹp hơn ánh trăng.”
Lục Ngôn Thâm: “Bởi vì, anh thích em.”
Trái tim nhỏ của Quý Minh Noãn đập điên cuồng, bàn tay trong túi áo cũng đổ mồ hôi vì lo lắng, cô nắm chặt tay.
A a a! Cô đang nằm mơ?
Lục Ngôn Thâm nâng gương mặt Quý Minh Noãn, tay kia vòng lấy eo cô, anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, tiếp tục nói: “Anh muốn em hiểu anh một chút, sau này anh cũng sẽ chậm rãi tìm hiểu em.”
Hơi thở của hai người giao nhau, chóp mũi đều là mùi hương quen thuộc lại khó có thể kháng cự của đối phương.
Lục Ngôn Thâm nhìn Quý Minh Noãn, thấp giọng nói: “Anh xé hợp đồng em ký với ông nội rồi, từ giờ trở đi, em chính là Quý Minh Noãn, một Quý Minh Noãn tự do.”
Quý Minh Noãn bất ngờ nhìn Lục Ngôn Thâm, đối phương nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại nhu tình, cô như ngã vào sự dịu dàng của anh, khó có thể nhúc nhích.
Lục Ngôn Thâm buông một tay, lấy một chiếc nhẫn nhỏ trong túi ra, không có kim cương to như quả trứng bồ câu, cũng chẳng có hoa văn phức tạp.
“Đây là chiếc nhẫn anh chuẩn bị từ trước, anh hy vọng sau này em sẽ đồng ý đeo nó.”
“Từ giờ trở đi, anh lấy thân phận một người đàn ông độc thân theo đuổi em, cạnh tranh công bằng với những người đàn ông khác đang theo đuổi em.”