Xuyên Thư Chi Yêu Sư Huynh Phản Diện

Chương 35: Chương 35





Mộ Phong Vân nặng nề gật đầu.

Hắn không rõ Thẩm Cùng Hư đang lo lắng chuyện gì, hiện nay hắn cũng chỉ có thể cố gắng hết sức làm tất cả những chuyện hắn có thể làm được để ông ta an tâm: "Yên tâm đi sư tôn, trò rõ ràng."
"Ừm." Thẩm Cùng Hư sờ sờ đầu Mộ Phong Vân: "Hẳn bây giờ bọn hắn sắp đến rồi, ta đi trước.

Nhớ không được lộ ra với bất kì ai ta từng tới đây, vài từ cũng không được, được chứ?"
"Được."
Trên mặt Thẩm Cùng Hư lộ ra vẻ mỉm cười, thay hắn chỉnh chăn mền xong thì nhanh chóng rời đi.
Mặc dù vẫn chưa xem qua nội dung phần này, nhưng hắn kết hợp biểu hiện của Thẩm Cùng Hư và Dịch Vô Khuyết lại thì cũng có thể đoán được đại khái là đã xảy ra chuyện gì.
Đơn giản là buổi sáng Dịch Vô Khuyết muốn người mà không được, lúc này đã dẫn đầu một đám người ô hợp tạo áp lực cho Thiên Quy Môn.

Thật ra hắn cũng từng nghĩ, đến lúc thật sự ảnh hưởng đến an nguy của môn phái thì mình nhất định phải rời đi.
Chỉ là hiện tại vẫn chưa đến tình thế đó, trước hết bản thân hãy lén lơ là lười biếng vậy.
Thời gian mỗi ngày đều giống như trộm được, nhưng càng hắn càng rõ ràng điểm này thì lại càng không nỡ.
Không nỡ.
Mộ Phong Vân trở mình, vùi mặt ở trong chăn.
Không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
"Làm phiền hai vị đợi ở bên ngoài một chút, ta đi vào kêu hắn dậy." Là giọng của Thẩm Long Ngọc, Mộ Phong Vân vểnh lỗ tai lên.
"Không được, vẫn là để ta đi vào với ngươi đi, miễn cho người bên ngoài lại có cớ nói ngươi động tay chân gì đó trong lúc này." Vang lên giọng của người khác.
Giọng nói này Mộ Phong Vân cũng biết.

Ban đầu Chính Linh tông phái người giám sát Thiên Quy Môn chính là người này phụ trách.

Bên trong truyện gốc là Dung Phó Tinh và Bạch Hạc trưởng lão thông đồng làm bậy, ức hiếp nhân vật chính một khoảng thời gian không ngắn, đương nhiên sau đó cũng bị chịu thiệt thòi không ít.

Nhưng sau khi Mộ Phong Vân tới đây cũng chỉ có người khác nhảy nhót vui vẻ, vị Phù Tinh trưởng lão thì ngược lại lại không làm gì khác người.
Bây giờ suy nghĩ một chút, quả nhiên là kì lạ thật.

Lúc này, giọng nói thứ ba vang lên: "Vậy thì phiền hai vị đi vào, ta ngồi xe lăn hành động bất tiện nên không vào.

Cũng hạn chế hù dọa vị tiểu sư đệ của ngươi."
Mộ Phong Vân suýt nữa tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng lại nghe Thẩm Long Ngọc nói: "Tham Vũ trưởng lão giác ngộ tốt quá, xin ngài sau này cũng cách người của Thiên Quy Môn chúng ta xa một chút."
Tham Vũ trưởng lão, quả thật là ông ta...
Tại sao ông ta lại xuất hiện ở chỗ này?
Tại sao ông ta dám xuất hiện ở chỗ này?
Mộ Phong Vân còn chưa nghĩ ra kết quả thì Thẩm Long Ngọc đã tiến vào, nghiêng đầu nhìn một chút: "Tiểu sư đệ?"
Hắn bỗng nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra.
Thẩm Long Ngọc dùng mu bàn tay ấn ấn đầu của hắn, thần sắc mang theo một chút áy náy: “Khoan hãy ngủ, bên ngoài có người muốn tìm ngươi."
"Ừm." Mộ Phong Vân chậm rãi ngồi dậy, Thẩm Long Ngọc cầm lấy bộ y phục ở bên cạnh phủ thêm cho hắn, e ngại Phù Tinh trưởng lão đứng cách đó không xa ở sau lưng nên thấp giọng nói: “Đám bao cỏ ngoài kia nói muốn kiểm tra xem trên người đệ có Tam Sinh Cốt không, đến lúc đó có thể đệ phải chịu khổ một chút."
Thẩm Long Ngọc xoa bóp mặt của hắn, ngữ khí cũng không nhẹ nhõm: "Xin lỗi, ta thật sự là..."
Mộ Phong Vân đương nhiên biết.
"Sư huynh đừng lo lắng.” Hắn an ủi: “Không có chuyện gì đâu."
Thẩm Long Ngọc trong nháy mắt cảm thấy mình điên rồi, còn cần một đứa bé tới dỗ dành.
"Đi thôi." Dung Phó Tinh nói.
Ba người cùng nhau đi ra khỏi phòng, Tham Vũ trưởng lão chờ ở bên ngoài chậm rãi lăn xe lăn tới.

Mộ Phong Vân trông thấy ông ta thì cố ý tránh sau lưng Thẩm Long Ngọc.
Đôi mắt Tham Vũ trưởng lão khẽ cong: "Tiểu đồ đệ, ngươi sợ ta à?"
Cũng không phải là quá sợ, chỉ là không biết trong tình huống bình thường nhìn thấy ngươi thì phải biểu hiện như thế nào thôi.
Thẩm Long Ngọc bước một bước sang phải, che Mộ Phong Vân ở sau lưng: "Ngự kiếm của ngươi đi, bớt can thiệp vào chuyện của người khác." Nghĩ tới đây, hắn ta lại không được mà lườm Dung Phó Tinh một chút.
Sau khi mọi người trở về từ núi Hoàng Bắc thì lập tức giao xương khô và đệ tử Ma giáo bị bắt sống trên núi Hàn Đề cho Chính Linh tông cách thôn Hoàng Bắc gần nhất, đồng thời thông báo cho các môn phái khác.

Ai ngờ rằng Chính Linh tông lại chỉ biết giữ mình, ngày bình thường hoành hành ngang ngược trước Thiên Quy Môn nhưng đến trước mặt Ma giáo thì lại trở nên hèn nhát.

Chuyện lớn gì cũng không lên tiếng.
Cuối cùng chuyện thôn Hoàng Bắc vẫn bị bỏ qua như thế.

Sau đó Thiên Quy Môn lại phái đệ tử tiến vào xem xét, mỗi thôn dân đều trở thành thi thể mục nát, mà người hại bọn hắn trở nên như vậy thì vẫn còn tiêu diêu tự tại.
Sau này mặc dù có sai người đến hỏi qua nhưng Chính Linh tông cũng chỉ sai người đến đưa chút cháo mỗi ngày, đồng thời trong lời nói lại lộ ra ý uy hiếp không ăn cháo thì chúng ta sẽ không đi.
Cùng đi với hai người thật sự là khảo nghiệm năng lực kiềm chế của mình.

Nếu không phải sợ mang phiền phức đến cho môn phái thì thật sự muốn cho mỗi người bọn hắn một kiếm.
Mắt thấy hai người đã đằng không rồi, Thẩm Long Ngọc cũng gọi ra Phục Lân.
...
Trước đại điện vẫn giống như ban ngày như cũ.
Người đông như nêm cối, lúc nghe thấy tiếng gió ở trên không trung thì đều quay đầu nhìn qua.

Có người trên mặt lộ ra vẻ vô tâm không liên quan đến mình, có người thì cười trên nỗi đau của người khác, càng nhiều hơn là những người thể hiện ra sự toan tính và tự đắc.
"Sư huynh, các ngươi đã tới!" Hạ Vân Mai thấy bọn hắn đến, vội vàng chạy ra điện.

Nàng ngồi xổm xuống: "Sư đệ chớ sợ, chúng ta đều ở đây.

Nếu Chính Linh tông thật sự muốn mang ngươi đi, ta sẽ là người đầu tiên..."
"Vân Mai!" Thẩm Long Ngọc ngắt lời nàng: “Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nói năng cẩn thận."
Nàng nhìn ra sau lưng vài lần, xác định không có ai để ý câu nói vừa nãy của nàng thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Vâng." Nói xong, Hạ Vân Mai liền kính cẩn đứng sang một bên.

Tham Vũ trưởng lão và Phù Tinh trưởng lão lúc này cũng đến, nàng nghiêm túc đón bọn hắn vào, rốt cuộc cũng không nhiều lời thêm một câu nào.
Thấy mấy người đến, Dịch Vô Khuyết xoay người lại: "Bọn hắn không động thủ động cước gì à?" Câu này là hỏi Dung Phó Tinh.
"Không có." Dung Phó Tinh trả lời: “Ta và Tham Vũ trưởng lão nhìn chằm chằm bọn hắn trong suốt hành trình, tông chủ yên tâm."
Mộ Phong Vân không nhịn được mà nhìn Dung Phó Tinh một chút, trong nguyên tác Dung Phó Tinh một không đầu óc hai không có nhân phẩm, hình như ông ta hơi ooc?
Ánh mắt của người bị quan sát đột nhiên rơi vào trên mặt người quan sát.
Một ánh mắt không hề sợ hãi.
Mộ Phong Vân đối mặt với ông ta hai giây rồi tự dời ánh mắt đi.
"Dịch tông chủ yên tâm.” Tham Vũ trưởng lão theo sau cũng nói: “Kể cả một mình Dung Phó Tinh nhìn không ra thì còn có ta.


Ta có thể cam đoan, dù Thiên Quy Môn có ý định thì chắc chắn cũng không tìm ra thời cơ để ra tay."
Dịch Vô Khuyết gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Lần này không chỉ Mộ Phong Vân cảm thấy kì quái, ngay cả Thẩm Long Ngọc cũng không nhịn được mà đảo ánh mắt qua lại giữa hai người bọn hắn.

Có chi tiết nào sai nhỉ.
Tống Thư Văn đứng ở vị trí chủ vị thấy bọn hắn đã đến đông đủ, biết chuyện kiểm tra cũng không tránh nổi nữa bèn nói: "Nếu đã dẫn người tới rồi thì mời các vị mau kiểm tra."
Tham Vũ trưởng lão nhìn về phía Dịch Vô Khuyết: "Ban đầu lần kiểm tra này đáng ra là do ta làm, nhưng tu đạo của ta khác tiểu tử kia, tùy tiện dẫn linh lực vào chỉ sợ là sẽ đả thương hắn.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy cảm phiền quý phái tìm một người có linh lực ôn hòa tiến hành kiểm tra."
"Đương nhiên rồi." Dịch Vô Khuyết gật đầu nói: “Đề Nguyệt, ngươi tới đi."
"Vâng." Người đáp lại và đi ra là một nữ tử thiết tha, mặt mày dịu dàng, váy hoa thật dài hoàn toàn khác với vẻ xinh đẹp sinh động của Thiên Quy Môn.
Mộ Phong Vân thấy trong chương truyện không nhắc tới vị Đề Nguyệt trưởng lão được mấy câu, sau khi đến đây cũng chỉ được nghe Phù Tinh trưởng lão từng nhắc đến bà ta, bởi vậy nhất thời không tiện phán đoán người này có tính cách như thế nào.
Nhưng dù sao bà ta cũng mạnh hơn một chút so với những người khác.
Ở đây, Phù Tinh trưởng lão, Dịch Vô Khuyết, Tham Vũ trưởng lão và những người ở Tiên Vũ đều là những người xấu được tác giả xác nhận.
"Vậy thì phiền Đề Nguyệt trưởng lão." Tham Vũ trưởng lão nói: “Ngưng linh khí ở đầu ngón tay, rót vào phong phủ huyệt của tiểu tử này, đi khắp quanh thân rồi ra.

Nếu luồng linh khí này bị thứ gì đó hấp thu nửa đường thì thể hiện rõ rằng trong người hắn có Tam Sinh Cốt, hoặc là Phá Không Cốt."
"Vâng.

Đa tạ Tham Vũ trưởng lão chỉ ra giúp." Đề Nguyệt trưởng lão gật gật đầu: “Bắt đầu nhé?"
Lúc linh khí rót vào, Mộ Phong Vân nhịn không được “hừ” một tiếng, Thẩm Long Ngọc lập tức căng thẳng nói: "Không thoải mái à?"
Mộ Phong Vân nắm chặt vạt áo của Thẩm Long Ngọc, không nói gì.
"Cách kiểm tra này đúng là hơi đau, nhưng sẽ không tổn thương thân thể người.” Tham Vũ trưởng lão thấy sắc mặt Thẩm Long Ngọc không vui thì vội vàng giải thích: “Chỉ cần cố chịu cơn này là được."
"Ngươi nói thật nhẹ nhàng thoải mái!" Thẩm Long Ngọc nheo mắt lại, cả giận nói: “Dù sao đau cũng không phải ngươi, cũng không phải các ngươi, đương nhiên là hai môi trên dưới nói không có gì là không có gì!"
"Thẩm Long Ngọc! Chú ý thái độ của ngươi!" Mấy người chỉ vào hắn ta nói.
Mặc dù Mộ Phong Vân khó chịu, nhưng cũng biết đã đến lúc mấu chốt như thế này rồi thì chắc chắn không thể để chuyện trở nên phức tạp thêm, hắn nhịn đau kéo lại ống tay áo của Thẩm Long Ngọc: "Sư huynh, ta không sao."
Thẩm Long Ngọc có thể cảm giác được nam hài tử đang không ngừng phát run.
Nhưng hắn ta lại không làm được gì.
Thẩm Long Ngọc nhẹ nhàng vuốt lưng hắn từng cái: "Khó chịu thì cứ nói ra."
"Ừm." Mộ Phong Vân vùi mặt vào trong ngực Thẩm Long Ngọc.
...

Linh khí Đề Nguyệt trưởng lão rót vào mất hai khắc đồng hồ mới đi một vòng từ trong thân thể ra, nhưng cuối cùng lại đi ra một cách êm đẹp.
Vào lúc linh khí biến mất, Mộ Phong Vân cảm giác thân thể lập tức trở nên khoan khoái, chỉ là người khác thì không hẳn là cũng cảm thấy như thế.

Mặc dù trên gáy không mọc mắt, nhưng hắn đoán chừng sắc mặt hiện tại của Dịch Vô Khuyết sẽ trông không quá dễ nhìn.
Tham Vũ trưởng lão xoay người sang chỗ khác: "Kiểm tra kết thúc, xem ra là chúng ta đã lầm, trên thân đứa nhỏ này không có dị thương."
Mộ Phong Vân cảm giác Thẩm Long Ngọc vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc đã như trút được gánh nặng.
Sư huynh sư tỷ đứng sau lưng Thẩm Long Ngọc cũng không ngừng lại, khóe miệng cong đến chên trời: "Ta đi nói cho Khâu sư thúc một tiếng, lão nhân gia đã run rẩy ở trong điện nửa ngày rồi, nếu không có kết quả chắc ngài ấy sẽ choáng mất."
"Nhanh đi." Thẩm Long Ngọc ôm Mộ Phong Vân đứng dậy: “Hôm nay chư vị cũng đã nhìn thấy trên thân sư đệ ta cũng không có dị xương, nếu không có việc gì thì người phiền phức hãy tản ra đi, đừng tiếp cận chúng ta cả ngày không buông."
Dịch Vô Khuyết nhíu mày, hỏi: "Ngươi thật sự không làm sai à?"
"Để phòng xảy ra sai lầm, ta vẫn luôn rất cẩn thận." Đề Nguyệt trưởng lão nói: “Quả thật là không dò ra điều gì kì lạ."
"Đã như vậy..." Nếu lại không buông tha thì sau đó sẽ không tốt.

Dịch Vô Khuyết cũng không tin tưởng kết quả này, nhưng khi ở đây có nhiền người như vậy thì ông ta không thể không quan tâm mặt mũi Chính Linh tông mà tiếp tục dây dưa: “Vậy chúng ta cũng không mang đứa trẻ này đi.

Nhưng nguyên nhân Thiên Lôi cảnh báo thì vẫn phải tra đến cùng..."
"Ta thấy cũng không cần tiết.” Thẩm Long Ngọc châm chọc nói: “Nếu thiên đạo đã sáng tỏ thì chuyện trừng ác cũng không cần ngươi làm đâu nhỉ? Nếu thiên đạo hoa mắt ù tai...”
Một người không biết từ môn phái nào xông vào, chỉ vào Thẩm Long Ngọc hô to: "Tiểu tử lớn mật!"
Thẩm Long Ngọc cũng không thèm nhìn hắn ta một cái: “...!Thì cũng không cần phải quan tâm chuyện cảnh báo ngày hôm nay.

Ta thấy hôm nay các vị cũng đã mệt rồi, về sớm một chút vẫn tốt hơn.

Ở đây chúng ta có nhiều người, không có phòng khách để cho ở."
Sắc mặt Dịch Vô Khuyết trở nên khó coi: "Đêm khuya lại đến đây quấy rầy vốn là do chúng ta đường đột, làm sao có thể để cho quý phái chiêu đãi? Các vị, chuyện hôm nay đã làm phiền các vị rồi.

Nếu không chê thì sau này Chính Linh tông ta nhất định sẽ chuẩn bị hậu lễ để cảm ơn.

Hôm nay mời trở về trước vậy."
Dịch Tông chủ đã lên tiếng rồi, những người khác làm sao không chịu được nữa? Huống hồ gì bọn hắn đến đây chẳng qua cũng chỉ là cho Chính Linh tông mặt mũi, bởi vậy sau khi nghe thấy Dịch Vô Khuyết nói như vậy, họ cũng nhao nhao thể hiện rằng mình muốn đi.
Khi ông ta xoay người sang chỗ khác thì đằng sau truyền đến một thanh âm.
"Không tiễn!" Thẩm Long Ngọc kêu lên.
Dịch Vô Khuyết phất ống tay áo một cái, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh rời đi.