Tia sáng dần dần tới gần, nó nhanh chóng vọt tới trước cửa sổ, đụng vào khung cửa khiến cho cánh cửa rung lắc không ngừng.
“Rống ——”
Trương Thiên nhìn cái miệng đẫm m.á.u bên ngoài cửa sổ, răng nanh sắc nhọn trắng bệch còn dính vài sợi tơ máu, sâu thẳm trong đôi mắt sói là sự tham lam hung ác, ánh mắt nó nhìn Trương Thiên không khác gì đang nhìn một con thỏ.
“Ha ——”
Cô khẽ cười một tiếng, vô cùng tự nhiên giơ s.ú.n.g lục lên, nhắm ngay đầu sói rồi bóp cò súng.
“Phanh —— phanh —— phanh!”
DTV
Ba phát s.ú.n.g liên tiếp, toàn bộ đều trúng mục tiêu.
Trương Thiên chậm rãi thở hắt ra một hơi, tay phải run rẩy không ngừng.
Cô cũng không vội vàng đi ra ngoài, mà mở cửa sổ ra nhìn trước, lại b.ắ.n thêm một phát s.ú.n.g lên người con sói đã không còn cử động.
Sau khi xác định con sói kia thật sự đã chết, lúc này cô mới yên tâm mở cửa phòng.
Chẳng qua tiếng s.ú.n.g đã quấy nhiễu giấc ngủ của những người dân sống ở gần đó.
Người đầu tiên chạy tới tất nhiên vẫn là ông cụ Dư Nguyên Trung.
Ông ấy cầm theo cây s.ú.n.g săn, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Dư Nguyên Trung bình tĩnh nhìn Trương Thiên, nhưng giọng điệu lại có chút hoảng loạn.
Trương Thiên lắc đầu, an ủi ông ấy:
“Cháu không sao ạ, con sói này có phải là con sói mà ngày hôm qua ông đã đuổi theo không ạ?”
Nghe vậy, Dư Nguyên Trung bèn nhìn về phía xác con sói ở trên mặt đất.
Con sói này không phải là bạn đời của Tiểu Tuyết mà Trương Thiên đã gặp hôm nay, nhưng cô không biết nó có phải con sói lúc trước đã tới đây không.
Dư Nguyên Trung đi qua, nửa quỳ bên cạnh xác con sói, nhìn cái đuôi của nó, sau đó gật đầu với Trương Thiên.
“Nó chính là con sói tới đây vào ngày hôm qua, lúc ấy ông đã b.ắ.n vào đuôi của nó.”
Lúc này Trương Thiên mới thực sự yên lòng.
Sói cắn người đã chết, không cần lo lắng người trong đại đội sẽ bị con sói này tấn công thêm một lần nữa, sự an toàn của mọi người đã được bảo đảm, cây rụng tiền cũng được bảo vệ.
Lúc này, những người khác nghe thấy tiếng động cũng đuổi tới đây, thấy xác con sói nằm trên mặt đất, lại hỏi rõ tình huống cụ thể, sau đó lời khen ngợi lập tức vang lên không dứt.
Trương Thiên không khỏi có chút buồn cười, cô vội vàng ngăn mọi người tiếp tục khen ngợi, ngày mai còn phải đi cày ruộng, bây giờ về nhà ngủ tiếp mới là sự lựa chọn đúng đắn.
Mọi người thấy đã không còn việc gì, bèn trở về nhà đi ngủ tiếp, chờ đến sáng ngày hôm sau tỉnh lại, bắt đầu bàn tán với những xung quanh về cảnh tượng mà mình nhìn thấy vào đêm hôm qua.
“Nhóc Thiên đúng là quá giỏi, thế nhưng dám một mình đương đầu với sói hoang!”
“Nếu lúc ấy tôi cũng có mặt ở đó thì tốt rồi!”
“Cũng may là anh không có mặt ở đó đấy. Anh lại không có s.ú.n.g trên tay, chẳng may bị con sói đó cắn thì sao?”
“Cho nên vẫn là nhóc Thiên lợi hại!”
“…”
Đương nhiên, sau khi Trương Thiên về nhà vẫn bị mọi người mắng cho một trận.
Sau khi cô bảo đảm sau này mình sẽ không làm mấy chuyện nguy hiểm đó nữa, bấy giờ mới được cho phép bước ra khỏi nhà.
Trương Thiên bèn đi tới cơ sở chăn nuôi để xem dê con mới sinh vào tối hôm qua.
Có lẽ là do tối hôm qua đàn dê đã bị kinh sợ, có hai con dê sữa đã sinh sớm, cũng may dê con dù sinh non nhưng vẫn rất khỏe mạnh.