Trương Thiên đứng ở cửa, lờ mờ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Chuyện thức ăn gia súc sao tôi lại không biết? Mọi người cũng không nói trước cho tôi biết một tiếng.”
Giọng Ngô Hướng Đảng mang theo sự tức giận.
Bạch Thiển Thiển cũng không khách sáo mà trả lời:
“Chúng tôi vừa mới nói một câu, ai biết cậu lại chủ động xen mồm vào? Dọc đường đi, cậu chính là người nói không ngừng, chúng tôi làm sao mà nói cho cậu biết được?”
“Mọi người rõ ràng là cố ý bài trừ tôi ra khỏi nhóm.”
Ngô Hướng Đảng vẫn cảm thấy không thể chịu nổi, vừa rồi bản thân không thể trả lời được đều là vì bọn họ không nói cho mình biết trước, muốn làm cho mình trở thành trò cười!
Yến Hoa vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng:
DTV
“Cậu đã muốn nghĩ như vậy thì chúng tôi cũng hết cách rồi.”
Sau đó kéo Triệu Văn Bác đang không hiểu gì rời đi.
Bạch Thiển Thiển cũng đi theo.
Ngô Hướng Đảng im lặng vài giây, hổn hển dùng sức đá vào thùng phân bên cạnh của nhà nào đó.
Kết quả làm thùng phân đổ xuống, một vài giọt nước phân b.ắ.n lên vào quần, khiến anh ta tức giận nhảy dựng lên.
Trương Thiên nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ muốn nói với anh ta bốn chữ.
Bất tài vô dụng!
Chậc chậc chậc!
Trương Thiên lắc đầu, về phòng tiếp tục xem tivi.
Dê con lần lượt được sinh ra, bốn con lợn của nhóm Bạch Thiển Thiển cũng được đưa về đại đội.
Đến ngày Trịnh Nguyên Anh bị điều về.
Ai có thể ngờ, một việc đơn giản như thế lại có thể gây ra phiền phức.
Mới sáng sớm, nhà họ Trương đã bị vây lại.
Trương Thiên nhìn những người này, trong lòng thở dài bất lực.
“Cho nên, thanh niên trí thức Trịnh nói với mọi người là trong nhà đang gặp khó khăn, muốn vay mọi người ít tiền, thế là mọi người cho mượn luôn sao?”
Trương Đại Ngưu ngồi xuống ghế, mặt không cảm xúc hỏi.
Những thanh niên đang đứng trong sân trên mặt đầy vẻ xấu hổ.
Trương Đại Ngưu thở dài một hơi, gõ gõ điếu thuốc.
“Từng người nói một, cô ta mượn tiền của những ai và mượn bao nhiêu.”
Ông ấy nhìn về phía Trương Thiên.
“Nhóc Thiên, cháu lấy một cuốn sổ ghi lại đi.”
Trương Thiên gật đầu, vào nhà lấy một cuốn sổ, sau đó ngồi xuống bên cạnh chuẩn bị hóng hớt.
“Trương Học, cậu nói trước đi.”
Trương Đại Ngưu chỉ vào Trương Học đứng trước máy cày.
Hai má Trương Học đỏ bừng, đóng miệng mở miệng mấy lần mà nói không thành lời, bị mẹ ở phía sau đẩy một cái mới lắp bắp nói.
“Tôi, ban đầu tôi và thanh niên trí thức Trịnh cũng không thân thiết lắm nhưng cô ấy thực sự rất đáng thương! Sau khi mẹ cô ấy mất, ba cô ấy lại cưới thêm mẹ kế, người mẹ kế này vẫn luôn ngược đãi cô ấy, không chỉ không cho ăn cơm còn luôn bắt cô ấy phải làm việc. Vốn dĩ lần này người phải tới nông thôn là em trai cô ấy, nhưng mẹ kế đã dùng cách nào đó viết tên cô ấy lên, cũng không đưa một đồng nào, bắt cô ấy phải tới nông thôn với hai bàn tay trắng.”
Trương Học gãi gãi đầu.
“Tôi thấy cô ấy đáng thương quá, lần này đến tiền vé xe để đi về cũng không có nên tôi đã cho cô ấy mượn 5 tệ.”
Mẹ Trương Học đánh một cái rất mạnh vào đầu con trai mình, miệng không ngừng mắng:
“Thằng ngốc này, rõ ràng là cô ta dụ dỗ mày, làm gì có ai không được ăn cơm, còn bị ngược đãi mà lại có thể lớn lên trắng nõn trắng nà như thế hả?”
“Mày nhìn không ra thì thôi đi, còn dám cho cô ta mượn tiền, là 5 tệ đấy! Có thể mua được gần 20 cân gạo đấy.”
Mẹ của Trương Học càng nghĩ càng tức, đánh bôm bốp vào đầu con trai mình.
Trương Thiên ghi lại những thứ này, lại nhìn người tiếp theo.
Người tiếp theo là Trương Cốc Mãn, rõ ràng là anh ấy có chút căng thẳng, ba mẹ đang ở phía sau nhìn chằm chằm, ánh mắt không khác gì lưỡi d.a.o nhìn về phía anh ấy.
Anh ấy lau mồ hôi trên trán.
“Ừm thì… Nguyên Anh cũng nói với tôi như vậy, chỉ có sự khác biệt ở chỗ cô ấy nói mượn tôi ít tiền để làm sính lễ. Đợi sau khi quay về cô ấy thương lượng với người trong nhà xong, sau đó sẽ đem theo của hồi môn tới đây tìm tôi.”