“Mấy ngày nay, mấy thằng nhóc ở đại đội chúng ta với đại đội Hồng Kỳ vẫn luôn cãi nhau, không chịu nghe lời, chuyện này ông cũng không biết nên giải quyết như thế nào.”
Ông nhấp một ngụm thuốc lá, vô cùng buồn phiền.
Chuyện này… Trương Thiên thật sự cũng không biết phải làm sao.
“Chúng ta cứ lo vụ lúa mì sắp tới trước đi ạ, năm nay vốn của đại đội nhiều hơn, ông nội có định mua thêm mấy chiếc máy gặt cầm tay không ạ?”
Trương Thiên lên tiếng hỏi.
Nói đến đây, Trương Đại Ngưu đã đỡ buồn phiền hơn chút:
“Nhất định phải mua thêm mấy chiếc nữa, thu hoạch lúa mì xong lúc nào là sẽ nộp luôn thuế nông nghiệp lúc ấy.”
Trương Thiên đứng dậy, cô duỗi lưng một cái:
“Vậy ngày mai đi mua luôn ạ, cháu cũng tiện đưa thức ăn cho anh Hai luôn. Chắc hẳn thức ăn lần trước cháu đưa đến, nhà anh Hai cũng đã ăn hết rồi.”
Nhà mình có ruộng đất sở hữu riêng, tất cả đều trồng rau quả, ở trong thành phố muốn mua rau thì phải có tiền.
Từ khi Trương Thiên có xe đạp, thức ăn nhà anh Hai ăn phần lớn đều là rau củ quả của nhà, Trương Thiên đạp xe chở tới đó, cũng tiết kiệm được không ít tiền.
Trời vừa hửng sáng, Trương Thiên bèn đi theo đội giao sữa đi lên huyện thành, ông nội ngồi trên máy kéo, còn cô thì đạp xe đi theo phía sau.
Giao sữa cho hợp tác xã cung tiêu xong, Trương Thiên bèn đạp xe đi đến nhà anh Hai.
Vừa bước vào nhà, chỉ thấy cả gia đình đang ngồi cười tủm tỉm.
Trương Thiên bèn tò mò hỏi:
“Anh chị có chuyện gì vui ạ?”
Chị dâu Hai Mao Bình mỉm cười nhận lấy giỏ rau:
“Xưởng cơ khí của anh Hai em sắp xây khu chung cư rồi! Vì hai năm nay anh Hai em đã mang lại rất nhiều doanh thu cho xưởng, nên xưởng đã đặc biệt chừa lại một căn nhà cho anh ấy!”
Tâm trạng tốt thì nhìn cái gì cũng đẹp, Mao Bình vui vẻ nhìn giỏ rau, quả dưa chuột này trông ngon thật, đậu que trông cũng rất đẹp mắt.
Cháu trai nhỏ Đông Đông cũng chạy đến bên cạnh Trương Thiên, ôm lấy chân cô.
“Cô ơi, cháu sắp chuyển đến nhà mới rồi, cô đến sống chung với cháu nhé!”