“Đúng! Mối quan hệ giữa những thanh niên hai đại đội cực kỳ không ổn, nếu cứ kéo dài như vậy, có thể sẽ khiến mối quan hệ thế hệ sau cũng không tốt, có một số thím bây giờ mỗi lần về nhà mẹ đẻ là lại ôm một bụng tức đi về vì hai bên gây sự nhau.”
Trương Đại Ngưu không hiểu:
“Nhưng vội vàng không phải là việc nên làm, như vậy chẳng phải chứng tỏ chúng ta đang đuối lý sao?”
Ông cũng rất muốn giải quyết việc này, bản thân ông hiểu rất rõ vấn đề của đại đội bây giờ, bí thư đã tổ chức công tác tư tưởng cho mọi người, nhưng những cậu nhóc nghe xong vẫn cứ mắng.
Đội trưởng Vu Siêu của đại đội Hồng Kỳ cũng đã tổ chức một buổi họp tư tưởng nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Ông thấy chuyện này không dễ giải quyết.
Trương Thiên giải thích nói:
“Ông xem hôm nay, không có thời gian ổn định, đại đội chúng ta có mười máy gặt, vì vậy gặt rất nhanh, đại đội Hồng Kỳ bây giờ thậm chí còn chưa gặt xong một nửa.”
“Nếu đột nhiên đổ mưa, không những lúa mì trên ruộng bị thổi ngã, hạt lúa rơi trên đất ruộng, còn có khả năng sẽ bị mốc, chắc chắn người của đại đội Hồng Kỳ bây giờ đang rất lo lắng.”
“Lúc này, chúng ta dẫn theo thanh niên trong đại đội sang giúp đỡ, cái này gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!”
“Những thanh niên bên kia chắc chắn sẽ không dám nhắc đến chuyện nhỏ này nữa, chúng ta vẫn cần phải tìm một người có thể dẫn đầu, chủ động điều chỉnh mối quan hệ của hai bên, mối quan hệ này sẽ từ từ bình thường trở lại.”
Trương Đại Ngưu không khỏi vuốt nhẹ điếu t.h.u.ố.c lá khô trong tay.
“Chuyện này, hình như quả thực có thể làm như vậy.”
Trương Thiên nói tiếp:
DTV
“Điều quan trọng nhất là, họ nhận ân tình này của chúng ta, sau này không những sẽ không nhắc đến chuyện lừa tiền mà còn chủ động lên tiếng giúp đại đội chúng ta.”
“Ngoài ra, những thanh niên của đại đội chúng ta đang ở độ tuổi kết hôn, có không ít người vẫn chưa tìm được vợ. Lần này họ sang bên đó giúp đỡ, cố gắng thể hiện bản thân, thể hiện tinh thần đoàn kết của mọi người và thực lực của đại đội chúng ta, còn sợ các cô gái đại đội Hồng Kỳ không để mắt đến sao?”
“Nói không chừng giúp đỡ bên đó xong, khi quay về đã đợi ngày kết hôn luôn rồi ạ!”
Trương Thiên ngước cằm lên, suy nghĩ:
“Nhưng cháu cảm thấy chúng ta phải tìm một thanh niên uy tín nhất để làm người dẫn đầu, người mà mọi người đều tin tưởng ấy ạ.”
Vừa hay cô đang muốn tìm một xưởng phó giúp mình quản lý xưởng sữa, nếu lần này có thể tìm thấy người làm việc giỏi, vậy thì hoàn toàn có thể suy nghĩ một chút.
Trương Đại Ngưu liếc nhìn cháu gái mình:
“Thanh niên có uy tín nhất trong số người đồng trang lứa là đứa trẻ nhà góa phụ Tôn, tên là Triệu Tùng.”
Triệu Tùng? Trương Thiên sững lại hai giây, đúng vậy, lúc đầu người đi cùng Triệu Tùng đến huyện để buôn bán chợ đen đa số đều là những thanh niên trong đại đội, bình thường người tụ tập xung quanh anh cũng rất nhiều.
Quả thực là rất phù hợp.
“Vậy ông đi thương lượng với bí thư một chút nhé.”
Trương Thiên dùng cán gỗ kéo những bông lúa mì bị rớt ra, lộ ra những hạt lúa mì bên dưới.
Trương Đại Ngưu cho điếu thuốc chọ vào đai lưng ở sau lưng:
“Ông đi tìm bí thư, cháu đi tìm Triệu Tùng nói chuyện này chút đi, xem ý của cậu ấy thế nào.”
Ở bên kia, Triệu Tùng đang dùng dàn đập lúa để tuốt hạt lúa, trên sân bên cạnh là những đội viên có kinh nghiệm cưỡi lừa và dùng bánh xe để nghiền nát lúa mì.
Cả hai đều thực hiện cùng lúc, nhưng việc đập lúa phải dùng nhiều sức hơn.
Nhân lúc Triệu Tùng uống nước, Trương Thiên đã đi về phía anh.
“Triệu Tùng, có chuyện muốn bàn với anh một chút.”
“Cô nói đi.” Bàn tay cầm cốc nước của Triệu Tùng hơi siết chặt, vẻ mặt vô cảm nhìn Trương Thiên.
Trương Thiên nói chuyện mình đã bàn với ông nội với anh, tập trung vào những gì anh cần phải chịu trách nhiệm.