Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 273



“Lúc đầu chị cũng không vội, nhưng thấy họ như vậy cũng lo lắng theo.”

Chị ấy thở dài, ngồi cạnh Trương Thiên chọn rau.

Trương Thiên vừa uống nước thì nghĩ ra một ý tưởng mới.

Nếu khắp nơi đều đang mua lương thực, lương thực trong chợ mình nhiều như vậy, sao không lấy một ít bán cho người quen chứ?

Trương Thiên nghĩ đến liền làm ngay.

Sau khi tạm biệt chị dâu Hai, cô đạp xe thẳng đến khu đại viện có khách hàng thường xuyên của mình, khi rẽ vào góc cua, cô cất xe đạp, chất đồ đạc lên rồi đi đến điểm cô muốn đến.

Đầu tiên, cô đến nhà thím Lưu, bà ấy là khách hàng đầu tiên của Trương Thiên và cũng là người giàu nhất.

Trước đây còn cố ý tìm Trương Thiên để đặt sữa dê, nhưng rất tiếc đại đội không thể đồng ý vì đại đội không thể chắc chắn thời gian đến hợp tác xã cung tiêu.

Trương Thiên đã lâu không đến đây, thím Lưu vừa thấy cô đã cười như hoa.

“Tôi đang muốn tìm cô đấy Tiểu Thiên, không ngờ cô lại tới đây.”

Thím Lưu đứng bên cạnh Trương Thiên, giúp đặt giỏ xuống đất.

Trương Thiên giải thích với bà ấy trước:

“Quả thực dạo này đại đội tôi quá bận, làm xong việc tôi liền sẽ tới đây.”

Cô cởi bỏ gầu xúc nhỏ che trên lưng, để lộ sợi mì và bột mì bên dưới.

“Bột mì này được xay từ vụ thu hoạch lúa mì mới năm nay, thím muốn bao nhiêu?”

Trương Thiên mở túi ra, để lộ ra một ít bột mì màu vàng nhạt.

Thím Lưu cười toe toét, nói thẳng với Trương Thiên:

“Tôi muốn cả túi này, cả mì sợi nữa!”

Bà ấy không thiếu tiền! Tìm lương thực rất khó, mặc dù hiện tại gia đình bà ấy không thiếu lương thực ăn, nhưng sau này thì không chắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-273.html.]

Trương Thiến rất vui, đối phương vừa mua đã mua hết sạch, hôm nay cô chỉ định bán chừng này, trong túi có mười cân bột mì, có bốn nắm mì khô.

“Tổng cộng là bảy xu hai.”

Thím Lưu đưa tiền cho cô rồi kéo cô lại.

“Đồng chí Tiểu Thiên, không phải đại đội các cô đang bán sữa sao? Có rất nhiều gia đình trong đại viện chúng tôi muốn đặt mua sữa, phía cô có thể chia sang bên này một ít không?”

Trương Thiên nhìn vào đôi mắt mong đợi của thím Lưu rồi suy nghĩ một lúc:

“Chúng tôi có thể bán trực tiếp cho các thím sao?”

DTV

Không phải nói không thể lén lút mua bán sao, đây có được tính là đầu cơ trục lợi không?

Thím Lưu lắc đầu:

“Việc này là hợp pháp, nhưng trước đây mỗi ngày trang trại bò sữa quốc doanh chỉ có bấy nhiêu sữa, không đủ cho trẻ sơ sinh, người bệnh và người già, chúng tôi muốn đặt cũng không đặt được.”

“Hai năm nay đã đỡ hơn nhưng gia đình chúng tôi không phù hợp với yêu cầu đặt mua sữa, xưởng sữa của các cô thì khác, vì xưởng sữa là tài sản chung của đại đội, không phải tuần theo yêu cầu như trang trại sữa bò quốc doanh.”

“Vì vậy, tôi đang nghĩ, có thể đặt mua sữa trực tiếp từ đại đội của các cô không, con dâu tôi Cốc Tuệ là ủy ban khu phố, nó nói với tôi rằng lấy danh nghĩa khu phố để đặt mua sữa từ xưởng của các cô là chuyện hoàn toàn hợp pháp.”

Trương Thiên không ngờ còn có thể làm như vậy.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Thím Lưu, bây giờ đừng vội chuyện này, tôi về bàn bạc lãnh đạo của đại đội một chút, chắc chắn không có vấn đề gì sẽ đến tìm thím.”

“Trước tiên thím có thể thống kê đại khái những gia đình có ý định đặt mua sữa, tôi nghĩ chuyện này có thể được.”

Vừa hay ở đại đội có mấy con dê chuẩn bị cắt sữa, có thể sản xuất thêm rất nhiều sữa dê, đến lúc đó đưa số sữa này đến đại viện, lại có thêm một mối làm ăn.

Người là động vật sống chung, đại viện này đặt sữa, chắc chắn những đại viện khác cũng muốn đặt sữa.

Đến lúc đó sẽ có càng nhiều đơn hàng, sẽ không cần phải lo nguồn mua hàng của xưởng sữa nhà mình.

Về nhà, cô nói chuyện này với ông nội, ông cho rằng có thể làm việc này.

Ngoài ra cô còn nói chuyện muốn tìm một xưởng phó.

— QUẢNG CÁO —