Dù gì cũng đã làm phó giám đốc trang trại nhiều năm như vậy, muốn thăng tiến có lẽ không phải là không thể.
Hạ Kiến Thành cười khổ lắc đầu,
“Đâu có dễ dàng như vậy? Lần này là cấp trên trực tiếp điều đi, vốn dĩ chú cũng nghĩ đến, nhưng giám đốc nói đã quyết định người thay thế rồi.”
Xem ra, bản thân chú ấy phải tiếp tục làm phó giám đốc thêm vài năm nữa.
Trương Thiên chỉ có thể bày tỏ sự thông cảm động viên với chuyện đó.
“Cháu nghĩ lần sau chú sẽ được lên làm giám đốc thôi ạ!”
“Hy vọng là vậy.”
Trương Thiên về đến nhà, nói với ông nội về việc thay đổi lãnh đạo trang trại bò sữa.
“Chất lượng thức ăn gia súc chúng ta giao năm nay nhất định phải được kiểm soát! Không ai biết giám đốc trang trại mới là người như thế nào, tốt nhất chúng ta nên chú ý nhiều hơn mới được ạ.”
Trương Thiên nói.
Tuy công việc kinh doanh của xưởng sữa rất tốt, bây giờ thu nhập một năm gần 100.000, nhưng việc kinh doanh thức ăn gia súc không thể bị bỏ quên, bởi nguồn thu nhập từ đó ít nhất cũng được 4.000 tệ một năm, chia cho các đội viên, cũng có thể mua hai cân thịt ăn.
Trương Đại Ngưu chậm rãi gật đầu:
“Ông biết rồi.”
Trương Thiên yên tâm, tiếp tục nằm ở nhà lười biếng.
Chẳng bao lâu sau, giám đốc Thạch rời đi đến Thủ Đô, chưa đến hai ngày giám đốc mới đã đến nhậm chức.
Trương Thiên vốn muốn đến thăm hỏi, nhưng đến mấy lần cũng không gặp được người đó, nghe Đường Quyên nói, là ra ngoài xã giao.
Vừa mới đến đã phải đi xã giao nhiều như vậy à? Trương Thiên ngờ vực.
Nhưng không ai có thể giải thích cho cô.
Thời gian rất nhanh đã đến tháng 4, bò sữa và dê sữa lần lượt sinh con, lượng sữa tươi xưởng sữa bán ra mỗi ngày tăng lên.
Ngay khi Trương Thiên vui vẻ chuẩn bị làm một vụ kinh doanh lớn thì phía hợp tác xã cung tiêu truyền tới tin xấu.
“Ý bác là, sau này sữa tươi của xưởng chúng cháu, hợp tác xã cung tiêu chỉ nhận 200 chai.”
Trương Thiên hơi cau mày, trong giọng nói có chút chất vấn.
“Chủ nhiệm Mạnh, chúng ta là bạn cũ, bác cứ nói thẳng với cháu đi, ai muốn chỉnh cháu vậy?”
Hợp tác nhiều năm như thế, đột nhiên nói muốn giảm số lượng, bất cứ ai cũng có thể thấy có vấn đề.
Mạnh Hòa Bình cũng đau đầu,
“Bác cũng không biết là ai, đây là cấp trên yêu cầu bác làm.”
Xưởng chế biến sữa tươi Hồng Quang hiện cung cấp 1.200 chai sữa tươi cho hợp tác xã cung tiêu mỗi ngày, đùng cái giảm xuống chỉ còn một phần thì mỗi tháng sẽ thiệt hại một khoản doanh thu lớn.
Cũng không biết lãnh đạo phía trên nghĩ thế nào?
Tuy không biết là ai muốn gây khó dễ với Trương Thiên, nhưng ông ấy cũng có thể đoán được một chút.
Ông ấy nhìn quanh, chắc chắn ngoài cửa không có ai, vẫy tay với Trương Thiên.
Trương Thiên từ từ đến gần và vểnh tai lên.
“Chúng bác tổng cộng chỉ có hai nơi bán sữa, một là sữa tươi Hồng Quang của cháu, một nơi khác bác không nói cháu cũng biết.”
Ánh mắt của Trương Thiên đột nhiên ngưng lại, ánh mắt tối trong giây lát.
“Cháu biết rồi, cảm ơn chủ nhiệm Mạnh đã nhắc nhở.”
Mạnh Hòa Bình thở dài, tiễn Trương Thiên ra ngoài.
Trước khi rời đi, ông ấy dặn dò:
“Bác nghe nói, vị mới tới rất thân với người ở bộ phận mới trước đây, cháu chú ý hơn nhé.”
Đôi mày vốn cau lại của Trương Thiên thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt hiện lên ý cười.
“Cảm ơn bác đã nhắc nhở, hy vọng về sau sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn ạ.”
Nói xong cô đạp xe đạp đi đến trang trại bò sữa.
Đương nhiên, cô không ngu ngốc như vậy, chỉ đi tìm Đường Quyên để hiểu rõ tình hình mà thôi.
Lần này đến trang trại bò sữa, cô phát hiện bên trong có nhiều người mới, khuôn mặt cũ ít hơn rất nhiều.
Trương Thiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Không chỉ nhân viên có sự thay đổi mà cả môi trường nữa.
Lần trước đến, trang trại bò sữa vẫn sạch sẽ ngăn nắp như trước, bò sữa và dê sữa tinh thần phấn chấn, tuy không khí không tính là trong lành nhưng cũng không nhiều mùi hôi.