“Chị không đưa ra được bằng chứng nên bị anh ta lấy danh nghĩa tổn hại tài sản tập thể sa thải.”
Huyện Thuần nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chị ấy đã từng nghĩ đến tìm việc ở nhà máy khác, nhưng nhà máy kia đã nhanh chóng biết lý do chị ấy bị sa thải nên kiên quyết từ chối chị ấy.
Bây giờ chị ấy chỉ có thể ở nhà, bình thường chăm sóc con cái, làm việc nhà.
Trương Thiên an ủi vỗ vai chị ấy.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng(*).
(*) Sự công kích trực diện dễ đối phó hơn là sự công kích, tấn công ngầm, ví như ngọn thương sáng thì dễ tránh, còn mũi tên ngầm thì khó mà phòng được.
Người khác chỉ cần muốn tính kế bạn, vậy thì bạn không thể trốn được.
Đường Quyên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt thận trọng nói với Trương Thiên:
“Em phải cẩn thận, chị nghe nói Diêu Cách Mệnh muốn đối phó với xưởng sữa của đại đội.”
Trương Thiên mỉm cười nhẹ:
“Anh ta đã bắt đầu hành động rồi, đặt hàng của hợp tác xã cung tiêu bị anh ta làm giảm xuống chỉ còn một phần nhỏ.”
Cô cũng vì nghe ngóng chuyện này mới đến gặp Đường Quyên, nhưng không ngờ đối phương lại bị Diêu Cách Mệnh sa thải rồi.
Đường Quyên lo lắng hỏi:
“Vậy sữa bị thừa ra mọi người làm thế nào?”
Chị ấy biết quầy dịch vụ mà Trương Thiên xây dựng trong thành phố trước hết xem xét những người đáp ứng điều kiện, có thể đăng ký mua sữa tươi nhưng có nhiều người mua sữa đến vậy không?
Trương Thiên bảo chị ấy yên tâm:
“Các đồng chí ở khu dân cư đã đợi từ lâu rồi. Ai có thể đăng ký sữa tươi đều nộp đơn rồi, chỉ cần sữa tươi của chúng em về sẽ lập tức cầm phiếu sữa hoặc giấy chứng nhận sữa đến đó.”
Cái người Diêu Cách Mệnh đó muốn công kích xưởng sữa bằng cách giảm lượng hàng của hợp tác xã cung tiêu, nhưng không nghĩ đến việc cô đã thành lập nhiều quầy dịch vụ như vậy trong thành phố, chẳng lẽ chỉ để vui thôi sao?
Giá sữa tươi không rẻ nhưng luôn có người sẵn sàng mua.
Mọi người có quan niệm chung là không nỡ mua đồ cho mình nhưng chỉ cần trẻ em và người già trong nhà cần thì họ sẽ vui vẻ chi tiền.
Có rất nhiều người cần sữa tươi, chỉ một ngàn chai mà thôi, rất nhanh có thể bán hết.
Cô nhìn Đường Quyên, suy nghĩ một chút, rồi đưa ra lời mời.
“Chị có để ý khi đến nông thôn làm việc không?”
Đường Quyên sửng sốt một chút, gật đầu ngay:
“Không để ý!”
Khóe miệng Trương Thiên hơi cong lên, nói:
“Vậy ngày mai hãy đến làm việc tại xưởng sữa của đại đội chúng em, chị đã làm việc ở trang trại bò sữa nhiều năm như vậy, em rất tin tưởng năng lực của chị.”
“Em là xưởng trưởng và quản lý của cơ sở nguồn sữa, chị làm xưởng phó trưởng và phó quản lý cho em, đợi chị hoàn toàn có chỗ đứng vững chắc ở đó thì sẽ trực tiếp đảm nhận vị trí quản lý của em.”
Cô luôn hào phóng với tài năng, chưa kể Đường Quyên đã là giáo viên của cô nhiều năm như vậy và luôn nỗ lực hết mình.
Đường Quyên sửng sốt, có chút sững sờ, ngón tay chỉ vào mình, dáng vẻ không thể tin nổi.
DTV
“Chị làm quản lý á?!”
Chị ấy đã làm việc ở trang trại bò sữa nhiều năm, vẫn là một người chăn nuôi, bây giờ bỗng chốc trở thành quản lý, chị ấy đang nằm mơ à?
Trong lòng nghĩ như vậy, dùng tay véo mạnh đùi.
“Shhhh”
Đau quá, hình như là thật!
Lập tức, các cơ trong cơ thể chị ấy căng lên, tâm trạng dâng trào mãnh liệt như sóng biển, m.á.u khắp cơ thể dâng lên như dung nham sôi sục.
Đây là do kích động.
Trương Thiên tiếp tục nói về đãi ngộ của xưởng sữa.
“Mức lương hiện tại ở xưởng sữa chúng em không tính là cao, nhưng hàng năm sẽ tăng lương, chị làm phó quản lý, mỗi tháng lương là 38 tệ, hơn nữa mỗi ngày có thể nhận miễn phí nửa cân sữa tươi.”
“Ngoài ra, chị từ thành phố đến đại đội làm việc, trưa và tối ăn luôn tại nhà em là được, cạnh xưởng sữa có ký túc xá nhân viên, chị có thể ở luôn đó, cũng có thể bắt chiếc máy kéo vào thành phố giao sữa để về vào buổi tối.”