Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 295



Trương Thiên đang ở trong phòng chuẩn bị đồ đạc cần mang theo khi rời đi thì bên ngoài phòng truyền đến giọng nói của Bạch Thiển Thiển.

“Thiên Thiên, tôi vào có tiện không.”

Bạch Thiển Thiển gõ cửa hai lần hỏi.

Trương Thiên cau mày, đặt quần áo trong tay xuống, bước tới mở cửa.

Bạch Thiển Thiển đứng ngoài cửa, giữa lông mày ngưng tụ một chút buồn bã nhè nhẹ.

Cô ta nhìn Trương Thiên, nói:

“Thiên Thiên, tôi muốn đi đến Thủ Đô với cô.”

Trương Thiên mời Bạch Thiển Thiển vào phòng ngồi xuống.

“Cô nhớ nhà à.”

Trương Thiên bưng một cốc nước nóng đưa cho Bạch Thiển Thiển.

Bạch Thiển Thiển nhận lấy nhấp một ngụm, thở dài nói:

“Sao lại không nhớ? Đã ba năm rồi, tôi chưa bao giờ xa cha mẹ lâu như vậy.”

Bình thường chỉ có thể trao đổi qua thư, thỉnh thoảng gọi điện thoại một lần hỏi thăm, nếu không phải mang theo ảnh cả gia đình khi xuống nông thôn, cô ta e là không nhớ rõ dáng vẻ người nhà mình nữa.

DTV

Trương Thiên có thể hiểu tâm trạng của cô ta, nhưng thanh niên tri thức không thể tùy ý trở về thành phố.

“Cô muốn về, tôi có thể hiểu được, nhưng cô rất rõ ràng về hạn chế đối với thanh niên tri thức về thành phố, cô đã nghĩ tới lấy lý do gì quay về chưa?”

Khóe miệng Bạch Thiển Thiển hơi cử động.

“Cô yên tâm, tôi chỉ là về thăm thôi, không định chuyển hộ khẩu, trường hợp này khá dễ lấy được thư giới thiệu.”

Trương Thiên hiểu ra, yên tâm rồi.

“Cô có chuẩn bị thì tốt, ngày kia tôi khởi hành đi, hai ngày tới cô thu dọn đồ đạc, hồ sơ, đến lúc đó tập trung ở cửa thôn.”

“Được!”

Đôi mắt của Bạch Thiển Thiển cong thành vầng trăng khuyết, đứng dậy vui vẻ rời đi.

Lần này tới Thủ Đô, tính cả Trương Thiên thì tổng cộng có bốn người, ba người kia là Bạch Thiển Thiển, Tiền Thắng Nam và anh họ thứ ba Trương Quốc Khánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-295.html.]

Mọi người trong nhà đều không yên tâm để vài cô gái đi xa nhà, lo lắng xảy ra chuyện nên đã đặc biệt bảo Trương Thiên dẫn theo Trương Quốc Khánh dáng người cao lớn theo, nói không chứng có thể giúp đỡ được.

Sáng sớm, bốn người đi xe kéo đến trạm xe huyện thành, bắt xe ô tô đến thành phố Song Điền, sau đó chuyển ga đi tàu đến Thủ Đô.

Song Điền rất gần Thủ Đô, nhưng bị hạn chế bởi điều kiện lúc này, ngồi từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tổng cộng mất tám tiếng.

Nhóm Trương Thiên chọn ghế cứng, sau khi đến nơi, hai chân sưng lên rất nhiều, ấn xuống sẽ xuất hiện một vết lõm nông.

“Chúng ta tìm một nhà khách ở lại trước nhé.”

Trương Quốc Khánh đeo bọc hành lý của mình và của em họ, tò mò nhìn xung quanh, lớn tiếng hỏi.

Trương Thiên gật đầu, hỏi một nhân viên ga tàu đường đến nhà khách, sau đó quay lại vẫy tay với mấy người khác.

“Đi thôi, tôi biết đi thế nào rồi.”

Lúc đầu Bạch Thiển Thiển chính là từ đây khởi hành đến Song Điền, ánh mắt nhìn nơi này vừa quen thuộc vừa hoài niệm.

Tiền Thắng Nam ở bên kia lại khác.

Cô ấy bám sát lấy Trương Thiên, chỉ mong có thể gắn trên người cô luôn.

Trương Thiên điềm tĩnh bước về phía trước, dung túng để cho Tiền Thắng Nam coi mình như một gốc cây.

Đột nhiên, cánh tay cô bị kéo mạnh.

“Trương Thiên, người kia tóc đỏ kìa.”

Tiền Thắng Nam cố gắng kìm nén giọng nói phấn khích của mình, lặng lẽ chỉ hướng.

Trương Thiên thuận thế nhìn sang, ừ, quả thực rất đỏ, e là không phải công dân của đế quốc Anh.

Đối phương hình như chú ý tới có người đang nhìn mình, quay đầu lại nhìn qua.

Trương Thiên sững lại một chút, ngay lập tức nở một nụ cười thân thiện.

Người tóc đỏ theo phản xạ có điều kiện lộ ra hàm răng trắng, mỉm cười đáp lại.

Chẳng mấy chốc đối phương liền đi khuất tầm mắt.

Bây giờ trong nước đã có người nước ngoài tới rồi sao? Trong lòng Trương Thiên ngờ vực.

Hay là, đối phương là nhóm người ở lại trong nước trong thời kỳ đầu cải cách không trở về?

Trương Thiên lắc đầu, điều này không liên quan gì đến mình, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm một nhà khách để ở, ngày mai sẽ ra ngoài đến xưởng cơ khí Thanh Thạch.

— QUẢNG CÁO —