Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 607



Chú Đức ăn viên đậu phộng, uống ly rượu, rồi thở dài.

“Vốn dĩ mà, nhiều bò như thế, mặc dù là bệnh c.h.ế.t nhưng tất cả đều là thịt hết, mọi người nghĩ hay là thử một lần, xem có thể ăn được hay không.”

“Sau đó thì sao?” Trương Thiên sốt ruột hỏi.

DTV

Chú Đức nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, tiếp tục nói: “Sau đó xưởng trưởng nói động vật bị bệnh chết, người ăn vào cũng sẽ sinh bệnh, nên mang đi thiêu hết, vì thế chúng tôi không ăn.”

Đáng tiếc, nhiều bò như vậy mà, mỗi lần nghĩ đến trong lòng ông ấy cũng không khỏi tiếc nuối.

Trương Thiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù không thấy được tình huống cụ thể, nhưng cô có thể chắc chắn 80% rằng những con bò đó mắc bệnh bò điên.

“Vừa nãy chú nói là, cho bò ăn bột xương sao?” Trương Thiên nhíu mày: “Số bột xương này từ đâu đến?”

Chú Đức nhếch miệng: “Cô hỏi chuyện này thì tôi biết đấy.”

“Bột xương là của trang trại chăn nuôi bên cạnh bán, bên phía bọn họ nuôi heo, bò còn có gà nữa, hơn nữa còn có quan hệ với trạm thực phẩm.

Mỗi lần g.i.ế.c heo bò, thịt sẽ được đưa đến trạm thực phẩm, phần xương cốt dư lại thì sẽ bán cho trang trại của chúng tôi, sau đó chúng tôi sẽ dùng nó để hầm canh và nướng trên lửa, sau đó mài thành bột xương cho bò ăn.”

“Lúc ấy trang trại của chúng tôi có đủ nước đủ lửa mỗi ngày, tất cả đều rất hăng hái!”

Vẻ mặt của Trương Thiên càng phức tạp, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định nói chân tướng cho đối phương.

“Thật ra, nếu con nghĩ không sai thì có lẽ những con bò đó đã bị mắc bệnh bò điên.”

Cả hai người chú Đức và Giản Băng đều nhíu mày: “Bệnh bò điên?”

Trương Thiên thở dài, gật đầu: “Bệnh bò điên là một loại bệnh do virus prion gây ra, nguyên nhân hình thành là do sử dụng bột xương của đồng loại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-607.html.]

“Ăn thịt đồng loại là điều cấm kỵ, không chỉ đối với con người mà ngay cả các loài động vật khác cũng như vậy.”

“Điểm c.h.ế.t người đó là, nếu con người ăn thịt bò bị bệnh bò điên thì chính bản thân họ cũng sẽ bị nhiễm bệnh. Người nhiễm bệnh có một thời kỳ gọi là thời kỳ ủ bệnh, ước chừng trong khoảng mười năm.

Đến khí phát bệnh, người hoặc bò bị bệnh sẽ xuất hiện tình trạng sa sút trí tuệ hoặc thần kinh bị rối loạn, thị giác mơ hồ, rối loạn thăng bằng, co cơ, vân vân. Cũng chính là những tình trạng mà chú vừa nói đó, cũng vì thần kinh rối loạn mà tử vong.”

Trương Thiên thở dài, cảm thấy may mắn nói: “Cũng may bác xưởng trưởng của chú còn sáng suốt, lập tức thiêu những con bò bị bệnh đó, bằng không ăn thịt bò bị bệnh, các chú sẽ bị bệnh giống như những con bò đó.”

Đại não của chú Đức và Giản Băng lập tức trống rỗng, yết hầu lăn lộn, trong mắt toát ra một loạt bất lực mê mang khó tả.

Qua một lúc lâu, hai người mới hồi phục lại tinh thần.

“Thật, thật kinh khủng!” Giản Băng kinh ngạc cảm thán nói.

Chú Đức thì hơi thất thần, lẩm bẩm trong miệng: “Hóa ra là như thế, bác xưởng trưởng chịu oan uổng rồi.”

Trương Thiên không biết nên mở miệng an ủi thế nào, đơn giản im lặng.

Có thể nói gì đây? Dù sao thì lúc này cũng không ai biết rằng, hóa ra ăn thịt đồng loại cũng sẽ bị bệnh.

Vốn trang trại này đối với mỗi người dân ở đây mà nói có ý nghĩa không giống nhau, chú Đức và Giản Băng ngồi ưu thương một lúc mới trở lại bình thường.

Đã biết nguyên nhân chân chính khiến cho trang trại đóng cửa, lại uống rượu mà Trương Thiên mang đến, chú Đức dốc túi báo hết những tin tức mà bản thân biết được.

Có điều, ông ấy còn một nghi vấn.

“Cô không phải là người ở chỗ chúng tôi, không thể được chia đất, mà ruộng đất thuộc về quyền sở hữu của nhà nước, vậy cô mua trang trại thế nào cơ chứ? Chúng ta đã không thể sở hữu tư nhân về đất đai như trước kia nữa.”

Cái này sao, đương nhiên Trương Thiên có biện pháp.

“Con không phải hoàn toàn mua lại, mà là mua quyền sử dụng mảnh đất của trang này.”

— QUẢNG CÁO —