Cô biết là có động đất, nhưng lại không biết năm nào có lũ lụt. Giờ cô chỉ còn cách cầu nguyện, mong là Nông Bình có thể may mắn sống sót qua sóng gió lần này.
Hơn một tháng trôi qua, cuối cùng thì cô cũng nhận được điện tín từ Nông Bình.
“Vẫn bình an, đừng nhớ mong —— Nông Bình.”
Khi Trương Thiên đọc được dòng chữ này, cuối cùng thì viên đá đè nặng trong lòng cô cũng rơi xuống.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Trương Thiên cứ lặp lại câu ấy mãi.
“Những vật tư mà xưởng sữa của chúng ta quyên góp được chuyển đi đến đâu rồi?” Cô hỏi Triệu Tùng.
Triệu Tùng đơm cho Trương Thiên một bát cơm, dọn những món ăn đã nấu xong lên.
“Đã chuyển chúng đến nơi từ hai ngày trước rồi, nhưng do bận quá nên anh quên nói lại với em.”
Trương Thiên cầm cái thìa, uống một ngụm canh, nhưng cô vội nhổ nó ra ngay giây tiếp theo.
Triệu Tùng kinh hãi tột độ, vội lao tới đỡ vợ.
“Em sao thế?”
Trương Thiên xua tay, giờ cô chỉ thấy đầu váng mắt hoa, cảm giác axit trong dạ dày trào ngược. Cô không nhịn nổi nữa, cúi người bịt miệng, muốn nhổ hết những thứ đang khuấy động dạ dày ra ngoài.
“Oẹ…”
Cuối cùng Trương Thiên cũng không nhịn nổi nữa.
Triệu Tùng đứng bên cạnh thì loay hoay đủ thứ, vừa bưng nước vừa giơ khăn lông lên.
“Có phải tại tối em không đắp chăn cẩn thận nên cảm lạnh rồi không?” Anh hỏi với vẻ lo lắng.
Trương Thiên cũng buồn bực cực kỳ, cô lắc đầu:
“Không thể nào, em đắp kỹ rồi”
Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng, tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu.
Rồi đột nhiên, cơ thể cô cứng đờ, dường như cô đã nghĩ tới vấn đề gì đó.
“Anh nghĩ —— Có khi nào —— Em mang thai rồi không?” Trương Thiên hỏi, ánh mắt cô trông rất mơ hồ.
Triệu Tùng sửng sốt, lắp bắp:
“Thật… Thật ư? Chúng ta… Hay là chúng ta tới trạm xá kiểm tra thử nhé?”
Giờ hai người đang ở Đại đội Hồng Quang, trạm xá của đại đội là gần nhất.
Triệu Tùng quyết không để Trương Thiên đạp xe đi, anh đích thân ra ngoài mời nhân viên trạm xá tới.
Nhân viên trạm xá bắt mạch cho Trương Thiên, một lúc lâu sau, người nọ mỉm cười gật đầu.
“Cái thai này đã được một tháng rồi, mẹ bầu cần chú ý hơn trong vòng ba tháng đầu, không được để bản thân quá mệt mỏi, không được làm việc nặng, cũng phải chú ý nhiều đến chế độ ăn uống hàng ngày hơn.”
Triệu Tùng hỏi với vẻ mặt hớn hở:
“Chắc chắn tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhân viên trạm xá, còn gì cần lưu ý nữa thì cứ nói với tôi.”
Dứt lời, Triệu Tùng lấy một cuốn sổ nhỏ ra, nhìn nhân viên trạm xá bằng ánh mắt chờ mong.
Nhân viên trạm xá bật cười, sau đó bắt đầu giảng giải cho Triệu Tùng nghe.
Trương Thiên ngồi bên cạnh với biểu cảm ngơ ngác hốt hoảng, tay phải xoa bụng, cơ thể vẫn cứng đờ, chưa trở lại được trạng thái ban đầu.
Mặc dù cô đã có dự cảm từ lâu, cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng tự nhiên biết tin mình đang mang thai thế này khiến cô thấy hơi khó tin.
Triệu Tùng gửi nhân viên trạm xá một túi đường trắng, đồng thời tiễn cô ta ra khỏi cửa.
“Nhân viên trạm xá đi thong thả!”
Sau đó, Triệu Tùng quay người lại, vội vàng chạy về phía Trương Thiên.
“Em có muốn ăn gì không? Vừa nãy em vẫn chưa ăn gì cả, nôn hết ra rồi.” Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương Thiên, hàng lông mi dài đậm khẽ run.
Trương Thiên suy nghĩ một lúc, sau mới nói:
“Em muốn ăn mì chua cay.”
“Mì chua cay ư?” Triệu Tùng lặp lại:
“Chỉ thế thôi ư? Em còn muốn ăn gì khác nữa không?”
Trương Thiên lắc đầu:
“Chỉ thế thôi.”
“Được, anh đi làm cho em ngay đây!”
Trong nhà có bột khoai lang đỏ, Triệu Tùng lấy một nắm ngâm vào nước ấm trước, sau đó mới đi chuẩn bị những nguyên liệu khác.
DTV
Ăn mì chua cay thì không thể thiếu đậu phộng, những gia vị còn lại rất dễ chế biến.
Trương Thiên ngồi bên cạnh, im lặng nhìn Triệu Tùng đang loay hoay trong phòng bếp, sau tự cầm một quyển sách lên đọc.