“Chúng ta không được phép nhập sữa bột vào thành để bán ư?” Quả thực, Trương Thiên không thể tin được vào những gì cô vừa mới nghe.
Trông nét mặt Trương Mạch Đa có vẻ rất nghiêm trọng, chú ấy đưa hồ sơ mới nhận được cho Trương Thiên xem.
“Thực tế là do xưởng sữa Quốc Doanh sắp rơi vào tình trạng ngừng hoạt động, vì để bảo vệ xưởng sữa Quốc Doanh không bị các nhà xưởng, xí nghiệp khác chèn ép nên hiện giờ sản phẩm từ các nhà xưởng như chúng ta không thể nhập vào thành phố để tránh chiếm lĩnh phạm vi tiêu thụ của xưởng Quốc Doanh. Thật ra đầu năm nay đã có hồ sơ rồi, chẳng qua là phía chúng ta không chịu làm theo. Nhưng tháng nay bỗng có người báo cáo với bên phía chính phủ, nói chúng ta vi phạm chính sách yêu cầu của quốc gia nên sắp tới chúng ta không thể vận chuyển sản phẩm sữa của mình vào thành phố nữa. Sữa tươi thì còn được, người dân có thể tự đặt mua, nhưng sữa bột thì khó rồi.”
Trương Thiên cầm hồ sơ lật xem, càng đọc, mặt cô càng tối sầm lại.
“Hoang đường! Thay vì chèn ép những doanh nghiệp tư nhân với các sản nghiệp tập thể đại đội như chúng ta thì chi bằng để xưởng Quốc Doanh tự điều chỉnh và cải cách lại, thử suy nghĩ xem tại sao mọi người không mua sản phẩm của họ mới đúng chứ!” Trương Thiên tức giận đập bàn cái rầm.
DTV
Trương Mạch Đa cũng khó chịu, nhưng thấy một thai phụ như Trương Thiên mà lại tức giận đến mức này, chú ấy sợ xảy ra chuyện nên vội an ủi cô.
“Đây cũng không phải vấn đề lớn, chúng ta có xưởng thức ăn chăn nuôi, vẫn còn cách kiếm tiền được. Nếu xưởng sữa thu nhập ít hơn thì sản xuất ít hơn vậy.”
Dù sao thì sữa bột có thể bảo quản trong túi với thời gian hai năm, chú ấy không tin chính sách này sẽ kéo dài mãi.
Trương Thiên không cam lòng, bây giờ xưởng sữa đang phát triển rất tốt, việc mất nhiều đơn hàng đột ngột như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của xưởng trong tương lai, đồng thời cũng làm tăng thêm nỗi lo cho các công nhân.
“Tôi phải nghĩ cách để sữa bột của chúng ta vẫn được nhập vào thành bán!” Cô nói với ánh mắt kiên quyết.
Trương Thiên suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cô cũng nghĩ ra được cách hay.
“Bọn họ không cho nhập sản phẩm của chúng ta vào thành phố, vậy chúng ta có thể tìm một thương hiệu nào đó được nhập hàng bán trong thành phố, mua quyền sử dụng thương hiệu!”
Trương Thiên ngồi trong văn phòng, đưa ra ý kiến của mình.
Ở tương lai, có rất nhiều thương hiệu thường xuyên sử dụng cách thức này.
Rất nhiều người cho rằng bản thân họ mua sản phẩm của những thương hiệu nổi tiếng, nhưng trên thực tế, các xưởng sản xuất nhỏ khác đã mua bản quyền sử dụng thương hiệu, sau đó tự dán thương hiệu ấy lên các sản phẩm của mình rồi bán đi.
Cả văn phòng như nổ tung.
“Mua quyền sử dụng thương hiệu ư? Mua kiểu gì?” Cốc Mãn Thương hỏi với vẻ sốt sắng.
Với tư cách là chủ nhiệm của bộ Giao thông Vận chuyển, anh ta là người sốt ruột nhất lúc này. Không có hàng hóa để vận chuyển, họ sẽ mất rất nhiều tiền hoa hồng. Tiền tới tay bị cắt giảm, thử hỏi sao không lo cho được?
Không chỉ riêng anh ta sốt ruột, những người khác cũng lo lắng không kém gì.
Trương Hân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó thử nói:
“Tức là chúng ta sử dụng thương hiệu của các xưởng sữa khác để đóng gói và bán sữa bột của chúng ta đúng không?”
Trương Thiên nhìn cô ấy bằng ánh mắt tán dương, sau đó nói với mọi người:
“Đúng như Trương Hân vừa nói, chúng ta hãy tìm một xưởng sữa thuộc xưởng Quốc Doanh và mua quyền sử dụng thương hiệu từ họ, xin giấy phép bán hàng, sau đó chúng ta chỉ việc bán những sản phẩm của mình mà thôi. Nếu làm theo cách này, chúng ta vẫn có thể nhập sữa bột vào thành để bán.”
Nghe xong, mắt ai nấy cũng sáng như sao, mọi người chụm đầu ghé tai thảo luận.
“Cách này hay thật nha!”
“Số sữa bột mà chúng ta vận chuyển vào thành phố trước đó đã bị gửi về, nếu giờ có thể xin được quyền sử dụng thương hiệu xí nghiệp Quốc Doanh thì chắc chắn chúng ta vẫn bày bán được như trước!”