“Tới đặc khu kinh tế phía Nam. Ở đó có những thương nhân từ các quốc gia tập trung về, bọn họ có kênh riêng, có kỹ thuật, có máy móc, có thịt trường. Nếu muốn sản xuất mỡ bò và váng sữa phô mai thì đến đó là quyết định sáng suốt nhất.”
Cô nhìn Trương Tiểu Mai như đang suy tư điều gì đó, nói với giọng điệu đầy sự tin tưởng và chờ mong:
“Cậu nghiên cứu nhiều về khoa học thực phẩm nên chắc chắn là người hiểu biết nhất về lĩnh vực này. Lần này, tôi muốn để cậu và Triệu Tùng cùng qua bên đó không phải chỉ để học hỏi cách thức sản xuất sản phẩm, tôi muốn mua sắm trọn bộ dụng cụ sản xuất cũng như tìm thị trường tiêu thụ phù hợp.”
DTV
“Ban đầu em cũng muốn tự đi, nhưng đường xá xa xôi, em cũng không dám ngồi máy bay tới đó, lỡ đứa bé xảy ra vấn đề gì sẽ không hay. Vậy nên lần này em chỉ có thể trông chờ vào anh thôi.” Trương Thiên tỏ vẻ áy náy, nhìn chồng, nhẹ giọng giải thích.
“Không thành vấn đề!” Triệu Tùng lập tức ưỡn n.g.ự.c nhận lệnh:
“Chắc chắn anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ em giao một cách thuận lợi nhất!”
Đây là sự tin tưởng mà vợ dành cho anh, anh nhất định phải hoàn thành nó! Triệu Tùng nghĩ thầm trong lòng.
Bất kỳ sản phẩm mới nào cũng vậy, sẽ luôn có những khó khăn lúc mới bắt đầu.
Trương Thiên không nói chuyện này với những người khác trong xưởng sữa, để Triệu Tùng, Trương Tiểu Mai và Cốc Mãn Thương cùng xuất phát. Nhưng tới ngày xuất phát, tiểu đội ba người lại kết nạp thêm một thành viên nữa —— Đó là Triệu Khoan.
Sau khi tốt nghiệp, hai người anh họ ở lại một xưởng dệt máy móc trên thủ đô, người em vào làm tại một xưởng chế tạo máy bay. Vì liên quan tới vấn đề bảo mật nên người trong gia đình cũng không biết vị trí cụ thể là ở đâu.
Em út Triệu Khoan và hai vợ chồng Trương Thiên cùng nhau về quê. Trong thời gian còn học ở trường, cậu đã đóng góp một số bản thảo cho nhiều tờ báo và đạt được những thành tựu nhất định. Hiện cậu đang là một nhà văn tự do, ở nhà viết một quyển hồi ký.
Tin Triệu Tùng muốn xuất phát tới phương Nam không được truyền đi trong đại đội, nhưng người trong nhà đều biết, và tất nhiên là bao gồm cả Triệu Khoan.
“Chị, em cũng muốn tới đảo Hồng Kông tìm ba em.” Triệu Khoan nói với nét mặt kiên định:
“Em muốn biết giờ ông ấy đang sống thế nào, tại sao lại không quay về tìm em?”
Trương Thiên mím môi, khoảnh khắc ấy, cô không nói gì.
“Vậy em đi đi, đóng gói đồ đạc cẩn thận, xin visa, đổi ít ngoại tệ rồi cầm theo. Sau khi qua bên đó thì nhớ phải cẩn thận mấy kẻ lừa đảo, nhớ là tuần nào cũng phải gọi điện về nhà báo bình an.”
Trương Thiên không ngăn cản cậu, bởi đây là quyết định của Triệu Khoan.
Triệu Khoan cười:
“Em biết rồi, mọi người cứ yên tâm đi, đợi đến em tìm được ba rồi, em sẽ trở về làm nhà văn.”
Vài ngày sau, một nhóm bốn người xuất phát, không một ai biết mục đích thật sự của họ là gì, chỉ nghĩ bọn họ tới phương Nam để tìm nguồn tiêu thụ.
Trương Thiên ở nhà cũng không rảnh rỗi gì.
Nếu muốn mở rộng xưởng sữa thì cần phải có đủ nguồn sữa.
Cô cử người bên bộ phận nghiệp vụ tới gần thảo nguyên huyện Bình Nam phương Bắc, thành lập một hai trang trại chăn nuôi giống như đã làm ở bên Đông Bắc.
Ba người của bộ phận nghiệp vụ đi, cuối cùng chỉ có một người thành công hoàn thành yêu cầu của Trương Thiên.
“Lần này cháu đã làm rất tốt, không chỉ thành lập được một cơ sở chăn nuôi mà còn thành lập chi nhánh xưởng sữa Hồng Quang. Làm rất tốt.” Trương Thiên vui vẻ nhìn người cháu họ Tào Minh, khen ngợi cậu ta.
Tào Minh là cháu trai của chị họ Vương Nhã Tĩnh, cũng là cháu họ của Trương Thiên. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ta vào làm tại một xưởng giày ở địa phương. Làm được mấy năm, xưởng không đủ chi trả lương nên quyết định cắt giảm biên chế.