Triệu Tùng miệng thì đồng ý mà tay vẫn không ngừng:
“Đợi anh may xong cái này thì sẽ không làm nữa.”
Trương Thiên thở dài, không thèm ý đến anh nữa.
Chẳng mấy chốc đơn hàng trị giá một trăm nghìn đã được đóng gói từ kho, lên tàu hỏa vận chuyển về phía nNm, cuối cùng đến cửa hàng bách hóa ở Hồng Kông, giúp xưởng sữa Hồng Quang tạo được tên tuổi.
Lượng hàng lớn như vậy được gửi đi, mọi người không khỏi bàn tán vài câu, tin tức càng truyền càng rộng, rất nhanh đã lọt vào tai của đối thủ cạnh tranh có lòng dạ hẹp hòi và hay thù dai trong thành phố.
DTV
“Xưởng sữa Hồng Quang c.h.ế.t tiệt! Trương Thiên c.h.ế.t tiệt! Sao mấy người không thể ở yên trong làng quê! Lại phải đến chiếm lĩnh thị trường của tôi!”
Anh ta hận thấu xương, lòng đố kỵ bốc cháy ngùn ngụt làm anh ta mất ngủ suốt đêm và nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch.
Trương Thiên như thường lệ, dậy sớm rửa mặt rồi sau đó ăn sáng và đọc báo, cũng đợi chồng mang tài liệu cần xem về.
Chẳng qua tình hình hôm nay có hơi khác lạ.
Cô nhìn đồng hồ, lông mày nhíu lại.
Đã gần mười hai giờ rồi, sao anh ấy vẫn chưa về?
Trong lòng đầy nghi hoặc, Trương Thiên nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định ở nhà chờ đợi, yên lặng đợi chồng về.
Biết đâu chỉ đơn giản là làm thêm giờ.
Cứ như vậy đến mười hai giờ rưỡi, cô mới thấy bóng dáng vội vã của Triệu Tùng.
Triệu Tùng vừa về đến nhà đã lấy đồ ăn trong túi ra, vừa mở hộp cơm vừa nói:
“Hôm nay có ít chuyện nên về trễ chút, em ăn ngay đi, đừng để đói.”
Trương Thiên mặt đầy nghi ngờ, nghe lời nhận đũa bắt đầu ăn.
Hai người ăn một lúc, thỉnh thoảng nói vài câu, Trương Thiên nói nói rồi giống như vô tình thốt lên.
“Chuyện lần này khó giải quyết lắm hả?”
“Cũng hơi, Hứa Cường người đó, luôn thích làm mấy trò nhỏ, gã tưởng rằng tố cáo chúng ta thì…”
Triệu Tùng dừng lại, đột nhiên nhận ra.
“Cứ nói thẳng đi, em biết chắc chắn có chuyện gì đó rồi.” Trương Thiên điềm tĩnh gắp một miếng cải trắng ăn.
Triệu Tùng ngẩn người nhíu mày, im lặng một lúc mới đặt đũa xuống, thở dài.
“Là liên quan đến việc kinh doanh với Hồng Kông, Hứa Cường đã báo cáo lên lãnh đạo cấp trên nói rằng chúng ta vi phạm chính sách của cấp trên, tranh giành nguyên liệu và năng lượng với các doanh nghiệp xí nghiệp lớn. Đồng thời tự ý bán nông sản sang Hồng Kông, thu lợi nhuận khá lớn, thuộc loại đầu cơ trục lợi nghiêm trọng. Yêu cầu cấp trên trừng phạt nghiêm khắc xưởng sữa của chúng ta.”
“Thật ra cấp trên biết chúng ta bán bơ và phô mai sang Hồng Kông, cũng biết tình hình hiện nay không ổn. Chúng ta vì sự sống còn của xưởng sữa nên họ mới nhắm một mắt mở một mắt.”
“Nhưng bây giờ việc này bị Hứa Cường vạch trần, lãnh đạo cấp trên buộc phải thể hiện thái độ, hôm nay đã cử kiểm sát viên xuống kiểm tra, hiện tại toàn bộ xưởng sữa tạm ngừng sản xuất, đợi đến khi cấp trên nói không có vấn đề gì thì mới được tiếp tục sản xuất.”
Trương Thiên vừa nghe những lời này, vài ngụm ăn hết sạch bát cơm với đồ ăn, sau đó lau miệng nói với Triệu Tùng:
“Anh ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta cùng đi đến chính quyền huyện gặp bí thư nói chuyện.”
Triệu Tùng mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vợ:
“Em có cách gì?”
Trương Thiên nheo mắt lại, như một con mèo lười biếng thoải mái trong ngày đông.
“Chuyện lần này dễ xử lý, con người Hứa Cường, cũng không biết gã làm thế nào mà lên được chức xưởng trưởng, ngay cả chính sách cũng không hiểu rõ mà đã kêu loạn lên.”
Cô không nhịn được cười khẩy nói:
“Lúc đầu em nghĩ đến việc kinh doanh bơ phô mai với Hồng Kông, chắc chắn đã cân nhắc kỹ mới quyết định làm, em đã xem hết những chính sách đó, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
“Nếu Hứa Cường lấy lý do khác thì em còn phải suy nghĩ kỹ nhưng lấy chính sách ra gây khó dễ, đúng là tự đưa mặt cho em vả.” Cô nói với vẻ khinh thường.