Trương Thiên nhếch miệng cười, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
“Tôi nói lại lần nữa, tất cả các thủ tục của xưởng sữa Hồng Quang đều phù hợp với yêu cầu của nhà nước, không có hành động nào vi phạm chính sách của nhà nước, vì vậy báo cáo của anh là sai, gây tổn thất lớn cho chúng tôi không chỉ về mặt thương mại mà còn trên tinh thần. Yêu cầu của tôi là hợp tình hợp lý, anh nhất định phải bồi thường!” Trương Thiên mạnh mẽ nói.
Gân xanh trên trán Hứa Cường nhảy lên, gã nghiến răng chuẩn bị cãi lại, bí thư ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
“Được rồi.”
Bí thư lên tiếng, Hứa Cường lập tức im lặng.
Bí thư đặt nắp cốc sứ lại cốc, nhìn Hứa Cường, giọng nói nhẹ nhàng:
“Việc này là lỗi của anh, làm gì cũng phải có chứng cứ, nếu ai cũng có thể báo cáo mà không có bằng chứng thì huyện này sẽ loạn lên mất.”
Hứa Cường ngồi cười khan, không dám cãi lại tiếp.
“Yêu cầu của đồng chí Trương Thiên rất hợp lý, anh về nhà phải viết kiểm điểm, trong tuần này đưa năm ngàn đồng đến cho đồng chí Trương Thiên, coi như là bài học.”
Bí thư nói xong thì cầm cốc trà đứng dậy, trợ lý bên cạnh lập tức đi theo.
Sau khi bí thư và trợ lý rời khỏi phòng họp, nụ cười trên mặt Hứa Cường lập tức biến mất. Gã nhìn Trương Thiên với ánh mắt giận dữ, hừ lạnh đẩy ghế rời khỏi phòng.
DTV
“Nhớ mang tiền bồi thường đến, và cả bản kiểm điểm nữa!” Trương Thiên lớn tiếng gọi.
Cánh cửa gỗ bị đóng sầm lại, phát ra tiếng rầm thật lớn, bước chân tức giận nặng nề của Hứa Cường xa dần rồi biến mất.
Trương Thiên cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
“Không chịu nổi một cú đánh!”
Với trình độ này, cô cứ nghĩ là khó khăn lắm, trên đường đến đây còn nghĩ ra bao nhiêu là kịch bản nhưng kết quả là chẳng cần dùng đến cái nào.
Triệu Tùng ở bên cạnh suy nghĩ, hóa ra còn có thể làm thế này á?
Một góc nào đó trong lòng anh chợt bừng sáng, cách xử lý công việc cũng tăng thêm vài điểm.
Triệu Tùng lập tức đỡ vợ, cẩn thận đưa cô rời khỏi tòa nhà hành chính.
Khi trở về đại đội, hai người như trở về trong vinh quang, tin tức báo cáo đã được giải quyết, ngày mai làm việc bình thường lan nhanh như khói. Mọi người đều tò mò làm thế nào mà xưởng trưởng Trương lại giải quyết được việc này.
Hiện tại Trương Thiên rất dễ buồn ngủ, vừa về đến nhà đã ngủ, Chung Quyên nghe tin chạy đến như chỉ có thể đổi hướng, chạy đến tìm con rể nghe ngóng tình hình.
“Thì ra là vậy à…”
“Rồi sao nữa?”
“Trang trại bò sữa quốc doanh bên đó phải bồi thường cho chúng ta năm ngàn đồng á?”
Chung Quyên ngạc nhiên, cảm giác cứ như đang mơ không thể tin nổi.
“Thời thế thay đổi thật rồi.” Bà ấy lẩm bẩm.
Trước giờ chưa bao giờ nghe nói ai bị báo cáo mà lại nhanh chóng được giải oan, còn đòi được tiền bồi thường?
Đầu óc Chung Quyên nhanh chóng xoay vài vòng, nụ cười trên môi càng tươi hơn. Bà ấy không thể chờ đợi thêm, đứng dậy quay đầu đi khoe khoang với người khác.
Trước khi đi, Triệu Tùng gọi mẹ vợ lại.
“Mẹ, tiện thể giúp con hỏi xem Hứa Cường có làm điều gì xấu không, ví dụ như bóc lột công nhân này nọ ấy.” Anh thì thầm.
Chung Quyên lập tức hiểu ra:
“Con yên tâm, chắc chắn mẹ sẽ hỏi được cho con!”
Bà ấy nói xong cũng vội vã rời đi.
Triệu Tùng nhìn theo bóng dáng mẹ vợ dần biến mất, anh quay lại phòng nấu canh gà.
Vài ngày sau, Trương Thiên đang ngồi thoải mái trong phòng làm việc đọc tài liệu, ghế của cô có một đệm ngồi và một đệm tựa, bên cạnh còn có lò sưởi nhỏ, bên trong là than không khói mà Triệu Tùng cố ý tìm về.
Cô đang đọc tài liệu được nửa chừng, với tay lấy cốc thì phát hiện nước trà bên trong đã uống hết.
Cô lại cầm lấy bình nước nhưng khi cầm lên thì thấy nhẹ bẫng, mở ra xem cũng không còn nước nữa.