Không còn cách nào khác, ngồi sưởi ấm mãi thì chắc chắn sẽ khát nước, chồng cô lại không có trong nhà, chỉ còn cách tự đi lấy nước mà thôi.
Vừa rót nước nóng từ ấm, Trương Thiên chuẩn bị trở về phòng làm việc thì thấy chồng cô, Triệu Tùng đang cười bước về nhà.
“Có chuyện gì vui sao, sao anh lại vui thế?” Trương Thiên tò mò hỏi, tiện tay nhận lấy hộp cơm.
Trong mắt Triệu Tùng mang theo vẻ hưng phấn, anh treo áo khoác lên móc, kéo vợ ngồi xuống giường lò.
“Hứa Cường tiêu rồi!”
Trương Thiên nhướn mày:
“Sao lại nói thế?”
Triệu Tùng uống một ngụm nước cho đỡ khô cổ, nói tiếp:
“Trước đó anh nhờ mẹ vợ đi tìm hiểu về Hứa Cường, ban đầu không mong đợi gì nhiều, ai ngờ mẹ vợ lại nghe ngóng được thật!”
“Tên Hứa Cường đó, gã âm thầm mua bán việc làm tại trang trại bò sữa quốc doanh!”
“Mỗi lần tuyển người thì gã sẽ tiết lộ trước, sau đó ngấm ngầm nói với những người đó biết đưa bao nhiêu tiền thì sẽ có công việc gì, ai trả giá cao hơn thì gã cho việc.”
“Chỉ bằng cách này, gã lừa được khoảng hai mươi mấy người, tổng cộng lừa được hơn hai mươi ngàn!”
“Điều quan trọng là, tiền của những người không được nhận gã cũng thu luôn!”
Trương Thiên tạm thời nghi ngờ tai mình có vấn đề, mặt đầy khó hiểu hỏi:
“Những người đó có thể chịu yên hả? Không tìm gã đòi lại tiền hả?”
Không được việc thì tại sao lại lấy tiền? Điên rồi sao!
Triệu Tùng l.i.ế.m môi:
“Đương nhiên là không chịu, họ đã đòi lại rồi nhưng Hứa Cường hứa rằng trong vòng ba năm sẽ giữ lại công việc cho họ, những người đó mới yên lặng một thời gian.”
“Nhưng mà nhóm đầu tiên đã chờ hơn bốn năm rồi, có hai gia đình không chịu nổi đã đến đòi lại tiền, hoặc là cho làm việc.”
“Hứa Cường làm gì có chỗ nào cho họ làm việc, đây không phải là công xưởng của chúng ta, vị trí công việc tại trang trại bò sữa quốc doanh đều có số lượng hạn chế. Hiện tại khắp nơi đều đang ngừng lương giữ chức, công xưởng của Hứa Cường cũng không ngoại lệ.”
“Những người đó thấy không đòi được việc bèn đe dọa Hứa Cường trả lại tiền, nếu không sẽ tố cáo gã.”
“Số tiền đó từ lâu đã bị Hứa Cường tiêu hết, một vị trí công việc gã sẽ lấy ít nhất tám trăm, hai vị trí là một ngàn sáu, gã không có cách nào lấy ra tiền được nên đã chiếm dụng công quỹ!”
“Điều quan trọng là, gã không nói cho kế toán biết, khi kế toán phát hiện ra số tiền không khớp đã hỏi hã, hắn lại vu cáo ngược lại rằng kế toán đã chiếm dụng tiền!”
Nói đến đoạn cuối, Triệu Tùng không kìm được nâng cao giọng.
Trương Thiên há hốc mồm rồi ngậm lại.
Một lúc sau cô mới hỏi tiếp:
“Rồi sao nữa? Chắc chắn kế toán Dư sẽ không chịu để yên chuyện này đâu.”
Khi cô làm việc tại xưởng sữa, cô đã từng tiếp xúc với kế toán Dư, người đó rất nghiêm túc, không thể nào chiếm dụng công quỹ, cũng sẽ không người khác giội nước bẩn vào mình.
Quả nhiên, Triệu Tùng mỉm cười nói:
“Vậy nên kế toán Dư đã tố cáo gã, bây giờ toàn bộ xưởng sữa đang ngừng hoạt động điều tra, Hứa Cường cũng bị đưa đến đồn cảnh sát rồi, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ được điều tra rõ ràng.”
“Với nhiều vấn đề như vậy, chỉ riêng việc chiếm dụng công quỹ thôi cũng đủ cho gã ngồi tù mười mấy năm.” Triệu Tùng cười run cả người, đũa rơi mấy lần mới cầm chắc lại được.
Trương Thiên không nhịn được bật cười.
“Đáng đời!”
Thật sự là ngu hết thuốc chữa.
Mọi pháo đài kiên cố đều thường bị phá từ bên trong.
Là kế toán của trang trại bò sữa quốc doanh, kế toán Dư là người hiểu rõ nhất về toàn bộ công xưởng.
Ngay khi anh ta ra tay, Hứa Cường nhanh chóng bị phát hiện ra đủ loại tội danh, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc quấy rối nữ công nhân, cắt xén lương thưởng, nhận hối lộ, mua bán công việc và chiếm dụng công quỹ.
Những tội danh này, dù cái nào cũng đủ bị phạt tù nhiều năm, đương nhiên Hứa Cường cũng bị kết án tù chung thân như trong dự đoán.