Tuy nhiên, tất cả những điều này tạm thời không có liên quan quá nhiều đến Trương Thiên.
Cô chỉ còn hai ba tháng nữa là sẽ sinh con, bụng tròn tròn khiến hành động của cô chậm chạp hơn rất nhiều, cái bụng phồng lên cao đến mức khiến Triệu Tùng và người nhà nhìn thấy đều kinh hồn táng đảm.
Trương Thiên cũng nhận ra rằng có gì đó không ổn, bụng cô thật sự quá lớn.
Cô đã gặp rất nhiều phụ nữ mang thai, nhưng bụng của bọn họ cũng không lớn giống như cô bây giờ.
Chẳng lẽ, mình đang mang thai sinh đôi? Cô nghĩ thầm.
“Vợ, anh đã hẹn bác sĩ bệnh viện nhân dân, chúng ta đi kiểm tra vào ngày mai nhé?” Triệu Tùng nhìn bụng của Trương Thiên, thở dài nói.
Trương Thiên không do dự: “Được, em cảm thấy, có thể trong bụng mình có hai đứa bé.”
Thật lòng mà nói, cô thực sự có chút lo lắng sẽ khó sinh.
Nếu không, đến lúc đó đề cập đến việc đến bệnh viện sinh con? Dù sao bản thân cũng không thiếu tiền, căn bản không cần lo lắng về tiền viện phí.
Ánh mắt Triệu Tùng vừa mừng vừa sợ, bàn tay to vuốt ve bụng của vợ, cực kỳ nhẹ nhàng.
“Con cái đến quá nhiều một lần cũng không tốt, suýt chút nữa bị bọn nhỏ hù chết.”
Trương Thiên cong khóe miệng, khó khăn di chuyển cơ thể, cười tủm tỉm nhìn anh nhỏ giọng oán giận.
Ngày hôm sau, hai người đi đến bệnh viện nhân dân huyện Thuần để kiểm tra.
“Xin chúc mừng, trong bụng cô có hai em bé.” Bác sĩ nữ đặt dụng cụ về chỗ cũ, tươi cười xán lạn nói.
Trương Thiên thở phào một hơi, cục đá lo lắng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Chẳng lẽ người xuyên qua còn có một buff sinh đôi?
Liệu sau này mỗi lần mang thai cô cũng mang thai đôi hoặc nhiều hơn sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt cô hiện lên cảm giác kinh hoàng, cuống quýt lắc đầu, muốn loại bỏ ý tưởng đáng sợ này.
“Phụ nữ mang thai bình thường phải chú ý đến sức khỏe, duy trì tâm trạng tốt, chế độ ăn uống cũng phải chú ý nhiều hơn, đồng thời vận động một cách vừa phải để tránh mất sức khi sinh…” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích, Triệu Tùng thuần thục lấy ra một quyển sổ nhỏ và bắt đầu ghi chép.
Trên đường trở về, Triệu Tùng càng cẩn thận hơn, anh lái xe ba bánh chậm rì rì giống như người đi bộ.
Trương Thiên ngồi trên chiếc chăn bông dày, nửa dựa về sau ôm gối, trong tầm tay đặt một chồng báo chí tản ra mùi mực dầu.
Cô cầm nhật báo Song Điền ngày hôm nay lên xem, tìm hiểu tin tức trọng đại trong toàn bộ thành phố là điều mà người lãnh đạo cần phải làm hàng ngày.
“Vợ, anh nghe nói sinh đôi không dễ sinh, chúng ta có nên vào bệnh viện ở sớm không? Dù sao ở trong đó một ngày cũng không tốn bao nhiêu tiền.” Triệu Tùng thật cẩn thận hỏi.
Trương Thiên di chuyển ánh mắt rời khỏi tờ báo: “Được, em cũng có chút lo lắng, chỉ sợ đến lúc đó sẽ khó sinh.”
“Phì phì phì!” Triệu Tùng vội vàng quay sang bên cạnh phun vài cái: “Không thể tùy tiện nói những lời như vậy, mau thu lại!”
Trương Thiên không nói gì, nhưng dưới ánh mắt hoàn toàn nôn nóng của chồng, cô vẫn làm theo.
Mẹ già Chung Quyên và mẹ chồng góa phụ Tôn từ lâu đã thấy bụng của Trương Thiên không bình thường, hiện tại nghe nói Trương Thiên đang mang thai hai đứa trẻ, khuôn mặt cả hai người đều mang theo nỗi u sầu.
Chung Quyên lo đến mức buổi tối không ngủ ngon, luôn lo lắng rằng con gái khó sinh mà một xác ba mạng, có một đêm nọ, bà ấy bị bản thân dọa tỉnh giấc.
Trương Thiên thấy người trong nhà đều như vậy, cảm thấy không tốt.
“Sắp tới lúc cày bừa vụ xuân, mọi người đừng lo lắng con sẽ xảy ra vấn đề, về nhà xem đã mua đầy đủ đồ chưa, đã mua phân bón hóa học chưa? Đã mua hạt giống chưa? Đã đặt lịch mượn máy cày chưa?”
Có nhiều việc như thế, cả ngày đừng chỉ lo lắng về những việc chưa có dấu hiệu.