Chung Quyên tức giận trừng mắt không hài lòng nhìn con gái, nói: “Làm sao mà không lo lắng, đây là sinh đôi! Ngay cả nữ đồng chí đã từng sinh con cũng sẽ lo lắng khi mang thai sinh đôi, còn con là lần đầu tiên, mẹ thật sự lo lắng muốn chết!”
Trương Thiên chậm rì lấy một miếng quýt ném vào trong miệng.
“Con biết mẹ lo lắng, nhưng mẹ đừng vội, mẹ chồng, mẹ cũng vậy, đừng có gấp.”
“Con đã thương lượng với Triệu Tùng rồi, vì an toàn, tháng sau con sẽ vào viện, một khi có dấu hiệu sắp sinh, con sẽ lập tức thông báo cho bác sĩ.”
“Tất cả những người ở đó đều là chuyên gia, khoảng cách gần và an toàn, cho nên mọi người cũng đừng lo lắng nữa.”
DTV
Nghe cô nói như thế, sắc mặt của góa phụ Tôn và Chung Quyên lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Đó là một biện pháp hay.” Góa phụ Tôn tán đồng nói.
Chung Quyên tiếp tục hỏi: “Vậy ba bữa một ngày của con thế nào? Đồ ăn của bệnh viện thường không ngon, con sắp sinh rồi, chắc chắn phải ăn ngon hơn mới được.”
Về điều này, hai người Trương Thiên và Triệu Tùng đã có suy xét.
“Con đã nói chuyện với chị Lý của tiệm cơm quốc doanh, sau khi con vào bệnh viện ở, mỗi ngày ngoại trừ bữa sáng, hai bữa còn lại của con đều sẽ do chị ấy gửi đến, tiền cơm sẽ được thanh toán một tuần một lần.”
“Tay nghề của tiệm cơm quốc doanh, mọi người có thể an tâm rồi chứ?” Trương Thiên cười tủm tỉm nói, ăn nốt một múi quýt cuối cùng, ngọt ngào khiến đôi mắt cô cong cong như trăng non.
“Như vậy cũng được, nhưng con sống một mình ở bên đó cũng không phải là việc tốt, ban ngày Triệu Tùng phải đi làm, lỡ như con đột nhiên sinh vào ban ngày, không có ai bên cạnh thì không được.” Chung Quyên vẫn đang lo lắng.
Bà ấy chỉ có một cô con gái này, không chỉ giỏi giang mà còn hiếu thảo, hiện tại đã vượt qua mấy đứa con khác trở thành bảo bối trong lòng bà ấy.
Một đứa con gái tốt như vậy, nhất định phải sinh con ra một cách an toàn mới được, bà ấy còn muốn giúp đỡ chăm sóc cháu trai và cháu gái nữa!
“Thôi thì như vậy!” Chung Quyên hạ quyết tâm: “Tới lúc đó, mẹ sẽ đến thành phố chăm sóc con, chúng ta sẽ thuê một phòng bệnh, chỉ có hai mẹ con chúng ta ở.”
Đây là lời mà người mẹ luôn tiết kiệm của cô có thể nói ra sao?
Mẹ già chính là người ăn thịt còn phải cắt miếng ra ăn!
Gương mặt cô hoảng hốt, ánh mắt khiếp sợ.
“Mấy năm nay số tiền con hiếu kính cho mẹ, mẹ chỉ giữ lại không dùng, thuê phòng bệnh một tháng cũng không tốn bao nhiêu.” Chung Quyên đắc ý nói.
Từ sau khi kết hôn, Trương Thiên đã bàn bạc với Triệu Tùng, bởi vì bọn họ chuyển ra ngoài sống, cho nên mỗi tháng sẽ đưa cho mẹ chồng ba mươi đồng, bản thân cô cũng đưa riêng cho mẹ mình mỗi tháng ba mươi đồng, để tránh sau này mẹ mình biết sẽ cay cú ghen tị.
Nhưng không ngờ mẹ già lại có thể bỏ ra số tiền nhiều như thế để thuê phòng bệnh.
Trong lòng cô cảm động vừa muốn khóc, còn có chút muốn cười.
“Vậy tất cả đều nhờ mẹ nhé.” Cô nghiêm túc nói.
Góa phụ Tôn không cam lòng chịu thua: “Mẹ cũng sẽ đi chăm sóc con, vợ chồng hai con đã cho mẹ rất nhiều tiền, chỉ thuê một phòng bệnh mà thôi, chút ít tiền ấy mà!”
“Không cần đâu!” Chung Quyên từ chối: “Tôi là mẹ của con bé, là người quen thuộc với con bé nhất, phụ nữ mang thai nhất định phải được thoải mái, sau này sinh con sẽ dễ dàng hơn, bà thông gia, việc chăm sóc con gái của tôi cứ để tôi lo, bình thường bà hầm một ít canh gà đưa qua là được.”
“Không được, tôi là mẹ chồng của con bé, bây giờ không chăm sóc con dâu cho tốt, sau này khi cháu trai cháu gái ra đời, làm sao tôi có thể không biết xấu hổ nói với chúng nó rằng tôi đã không chăm sóc mẹ chúng nó.”
“Con cái đều hiếu thảo, có tâm ý của bà là được, chúng nó chắc chắn sẽ thông cảm cho bà!”