Trương Thiên ngồi ở hậu trường đại lễ đường hành chính của huyện, cả người cô đều rất mê mang.
Mọi người còn nhớ không, bản thân cô chỉ là một xưởng trưởng của doanh nghiệp thôn trấn, mời cô đến diễn thuyết vào thời điểm như vậy, thật sự phù hợp sao?!
Những người khác cũng không quan tâm thân phận của Trương Thiên có phù hợp hay không, điều hiện tại bọn họ muốn biết, chính là rốt cuộc Trương Thiên làm thế nào có thể đạt được lợi nhuận năm lên đến hai mươi triệu.
Trương Thiên ngồi trên bục giảng, trong tay cầm bản thảo diễn thuyết của mình.
Cô không đọc máy móc theo sách vở, mà là vừa nói vừa giải thích với mọi người như trên bục giảng ở đời sau.
Mọi người lặn lội từ xa đến đây, không phải để nghe những lời nói suông của mình, mà là đến để học được những kiến thức thực tế bọn họ cũng có thể áp dụng.
Giữa chương trình, cũng sẽ có một số người đặt câu hỏi, lấy công xưởng của mình làm ví dụ, hỏi Trương Thiên về biện pháp giải quyết vấn đề.
Trương Thiên trả lời bằng tất cả những gì mình có thể nói, có rất nhiều lúc cô chỉ cung cấp một phương hướng lựa chọn.
Sau một hồi diễn thuyết, cả hai bên đều rất hài lòng.
Trương Thiên cảm thấy những phương pháp mà mình nói ra, có lẽ có thể giúp một số công xưởng đang cận kề bờ vực phá sản có nhiều phương hướng để thay đổi hơn; những vị khách đến nghe cũng học được rất nhiều từ buổi diễn thuyết này, trong lòng đang suy nghĩ đợi sau khi trở về nên áp dụng thực tế như thế nào.
Cũng có một số người, vừa rồi có một vài vấn đề chưa kịp hỏi, ngay sau khi diễn thuyết kết thúc, lén lút đi tìm Trương Thiên, muốn tìm cô hỏi ý kiến.
Người đầu tiên tìm đến Trương Thiên là Từ Tân, xưởng phó xưởng giày da Phương Nam, doanh số hiện tại của xưởng giày da của ông ta khá ổn định, nhưng ông ta muốn tìm phương pháp phát triển mạnh mẽ hơn.
Sau khi hỏi ông ta rõ ràng về kiểu dáng giày chủ yếu mà hiện tại công xưởng đang sản xuất, Trương Thiên lâm vào trầm tư.
Tổng cộng chỉ có hai kiểu giày da, thế mà đến bây giờ vẫn chưa phá sản sao?
Hay là do việc kinh doanh hiện tại quá dễ dàng, mọi người không quá kén chọn.
Cô nhớ lại những đôi giày da mà mình từng thấy trong kiếp trước, nói với Từ Tân: “Công xưởng của chúng ta sản xuất đồ vật, nếu muốn bán hàng tốt hơn, trước tiên phải nhìn nhận vấn đề từ góc độ của khách hàng.”
“Với vai trò khách hàng, yêu cầu đối với đôi giày là đẹp, sang trọng, tốt nhất là đi được thoải mái hơn, vì vậy, là một nhà sản xuất, chúng ta phải đi theo hướng đó.”
“Bây giờ quốc gia chúng ta đang tiếp nối với thế giới, rất nhiều yếu tố thời trang lưu hành ở nước ngoài đang chảy vào nước ta, các ông có thể xem xét thử các kiểu dáng giày da mà người nước ngoài đang sử dụng.”
“Ví dụ, ông có thể căn cứ vào độ cao của giày để làm ra những chiếc giày da với độ cao khác nhau, như giày nam với gót thấp và gót trung, còn có thể thử làm giày tăng chiều cao bên trong, như vậy có thể giúp tăng chiều cao một cách bí mật.”
“Giày da dành cho nữ có nhiều kiểu dáng hơn, không chỉ có thể điều chỉnh độ cao, còn có thể làm thành mũi nhọn, mũi tròn, mũi cá, gót mảnh, gót đậm, loại có quai, không có quai, da bóng, da mờ, da nhung, thủy tinh, che mu bàn chân, lộ mu bàn chân, ngoài ra còn có thể trang trí nơ, con bướm hoặc các loại trang trí khác bên ngoài giày, có rất nhiều lựa chọn có thể làm.”
Trương Thiên chưa đã thèm vẫn dừng lại, chờ Từ Tân chậm rãi tiếp thu tiêu hóa.
Mà đối với Từ Tân, lời nói của Trương Thiên giống như một tia chớp mạnh mẽ, nháy mắt đã đánh trúng toàn bộ não bộ ông ta, mỗi một dây thần kinh trong đầu đều đang rung động.
“Gót thấp, gót cao, mũi nhọn, mũi tròn, da mờ, da nhung…” Ông ta lẩm bẩm một mình, đôi mắt dần dần sáng lên: “Tôi đã biết rồi! Tôi biết phải làm thế nào rồi!”