Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 29: chương 10





Tessa mới đi được nửa hành lang thì Will và Jem đuổi tới rồi đi sóng bước hai bên. “Em thật sự nghĩ bọn anh sẽ không đi cùng sao?” Will hỏi, giơ tay và để ngọn đèn phù thủy lóe lên giữa những kẽ ngón tay, khiến hành lang sáng như ban ngày. Charlotte, vội vã đi trước, quay đầu và nhíu mày, nhưng không nói gì.

“Em biết anh không để cái gì yên mà,” Tessa trả lời, mắt vẫn nhìn thẳng. “Nhưng em nghĩ tốt hơn về Jem.”

“Will đi đâu, anh theo đó,” Jem nói đều đều. “Hơn nữa, anh cũng hiếu kì lắm à nha.”

“Đấy không phải cái để khoe khoang đâu. Chúng ta đang đi đâu đây?” Tessa giật mình khi họ tới cuối hành lang và rẽ trái. Đoạn đường tiếp theo chìm trong bóng tối không biết đâu là điểm cuối. “Chúng ta đi nhầm đường à?”


“Nên kiên nhẫn chút đi, Gray,” Will nói. Họ tới một hành lang dài hơi dốc xuống. Ở đây không có thảm treo tường hay đèn đuốc, và bóng tối khiến Tessa nhận ra lí do Will mang theo đèn phù thủy.

“Hành lang này dẫn tới Đất Thánh của bọn chị,” Charlotte nói. Đây là phần duy nhất trong Học Viện không được làm phép thánh. Đây là nơi bọn chị gặp những nhân vật, bất kể vì lý do gì, không thể vào nhà thờ, chẳng hạn như những kẻ bị nguyền rủa hay ma cà rồng. Đây còn được dùng làm nơi những cư dân Thế Giới Ngầm gặp nguy hiểm bởi quỷ hay những thành viên khác của Thế Giới Bóng Tối ở tạm. Vì lí do đó, nên cửa được ếm rất nhiều bùa chú bảo vệ. Em phải dùng tới thanh stele hoặc khóa mới mở được cửa.

“Là ma cà rồng là bị nguyền rủa sao?” Tessa hỏi.

Charlotte lắc đầu. “Không. Bọn chị nghĩ đó là một dạng bệnh do quỷ truyền nhiễm. Hầu hết các căn bệnh ảnh hưởng tới quỷ đều không lây sang người, nhưng trong một số trường hợp, do con người bị quỷ cắn hoặc cào xước, họ có thể nhiễm bệnh. Ví dụ như bệnh ma cà rồng, bệnh người hóa sói…

“Bệnh đậu mùa quỷ,” Will nói.

“Will, em biết là không có bệnh đậu mùa quỷ mà,” Charlotte nói. “À chị nói tới đâu rồi?”

“Là ma cà rồng không phải là bị nguyền rủa. Nó là một căn bệnh.” Tessa nhắc. “Nhưng họ vẫn không thể vào nhà thờ, đúng không? Vì họ bị Chúa bỏ rơi sao?”

“Điều đó phụ thuộc vào đức tin của em,” Jem nói. “Và em có tin vào việc bị Chúa bỏ rơi hay không.”

“Nhưng anh giết quỷ. Anh phải tin vào việc bị Chúa bỏ rơi chứ!”


“Anh tin vào thiện và ác,” Jem nói. “Và anh tin linh hồn là bất diệt. Nhưng anh không tin vào các tầng địa ngục, cây ba chia, và những hình phạt không dứt. Anh không tin em có thể dùng đòn roi để cải huấn con người.”

Tessa nhìn Will. “Còn anh? Anh tin gì?”

“Pulvis et umbra sumus.” Will nói mà không nhìn cô. “Anh tin chúng ta là cát bụi và bóng tối. Chúng ta còn có thể là gì khác chứ?”

“Dù em tin gì, làm ơn đừng để tiểu thư Belcourt nghĩ em cho rằng cô ta bị Chúa bỏ rơi nhé,” Charlotte nói. Chị dừng lại trước một cánh cửa đôi lớn bằng sắt. Hai bên cánh đều được khắc biểu tượng kỳ lạ nhìn giống hai cặp chữ Cs đấu lưng vào nhau. Chị quay lại nhìn ba người đồng hành. “Cô ta đã rất tử tế khi đề nghị giúp chúng ta, và chúng ta không nên đáp lại bằng những lời thóa mạ. Đặc biệt là em đấy Will. Nếu em không thể lịch sự, chị sẽ đuổi em ra khỏi Đất Thánh. Jem, chị tin em. Tessa…” Charlotte hướng ánh mắt nhân hậu, nghiêm trang tới cô. “Đừng sợ.”

Chị rút cái chìa sắt khỏi túi váy và tra vào ổ khóa. Đầu khóa được tạo hình thiên thần xòe cánh; đôi cánh lóe lên một cái rất nhanh khi Charlotte vặn khóa và cánh cửa bật mở.

Căn phòng giống một hầm chứa kho báu. Ở đó không có cửa sổ, không cửa ra vào nào khác ngoài cái họ vừa đi qua. Những cột đá lớn chống đỡ phần mái khuất trong bóng tối được chiếu sáng bằng một dọc những giá nến bập bùng cháy. Những cây cột được khắc các văn bản chữ rune trông rối rắm như muốn trêu ngươi người nhìn. Trên các tấm thảm tường cỡ đại chỉ vẽ một chữ rune. Trong đây còn có một cái gương viền vàng cỡ lớn, khiến nơi này có cảm tưởng như rộng gấp đôi. Một đài phun nước bằng đá cỡ lớn nằm ở giữa phòng. Căn phòng hình tròn với trung tâm là bức tượng thiên thần khép cánh. Nước mắt chảy thành dòng từ mắt tượng đổ xuống đài phun nước phía dưới. Bên cạnh đài phun nước, giữa hai cây cột lớn là một lô ghế bọc nhung đen. Người phụ nữ ngồi trên cái ghế cao nhất có dáng người thanh mảnh và trang nghiêm. Cái mũ đội ngả ra trước, cân bằng với hai chiếc lông vũ lớn ở giữa. Cô ta mặc chiếc váy nhung đỏ sậm, bộ ngực trắng như nước đá được đẩy lên trên phần áo lót bó chặt, nhưng ngực cô ta không hề phập phồng hít thở. Sợi dây chuyền bằng hồng ngọc trên cổ cô ta trông tựa như một vết sẹo. Tóc cô ta dài và màu vàng nhạt, uốn thành các lọn xoăn tinh tế quanh gáy; đôi mắt cô ta xanh long lanh sáng như mắt mèo.

Tessa hít thở không thông. Vậy ra cư dân Thế Giới Ngầm có thể đẹp đến vậy.

“Tắt đèn phù thủy đi, Will,” Charlotte lầm bầm nói, trước khi rảo bước tới đón khách. “Nữ nam tước, cảm ơn cô đã tốt bụng chờ chúng tôi. Cô thấy Đất Thánh này thoải mái chứ?”


“Vẫn như thường lệ, Charlotte.” Tiểu thư Belcourt có vẻ buồn chán; giọng cô ta pha lẫn khẩu âm của một vùng nào đó mà Tessa không nhận ra.

“Tiểu thư Belcourt. Xin giới thiệu đây là Theresa Gray.” Charlotte chỉ Tessa. Cô không biết nên làm gì nên khẽ cúi đầu tỏ ý lịch sự. Cô cố nhớ xem nam bá tước là như thế nào. Hình như liên quan tới việc họ kết hôn cùng một nam tước thì phải. “Bên cạnh là James Carstairs, một trong những Thợ Săn Bóng Tối trẻ tuổi của chúng tôi, và đi cùng cậu ta là…”

Nhưng đôi mắt xanh của tiểu thư Belcourt đã chiếu thẳng vào Will.

“William Herodale,” cô ta nói và mỉm cười. Tessa căng thẳng, nhưng cô nàng ma cà rồng có vẻ hoàn toàn bình thường, không hề có dấu hiệu của những chiếc răng nanh sắc nhọn. “Thật lạ khi cậu tới đây chào tôi.”

“Hai người biết nhau sao?” Charlotte kinh ngạc.

“William thắng của tôi hai mươi bảng trong trò faro,” tiểu thư Belcourt nói, và nhìn Will với ánh mắt khiến Tessa rợn gáy. “Một vài tuần trước, một vụ cá cược của Thế Giới Ngầm được tổ chức tại câu lạc bộ Xứ Quỷ.”