Xuyên Vào Game Bl, Tôi Trở Thành Nhân Vật Phụ Qua Đường

Chương 18: Bánh mì



Cầm trên tay bịch bánh mì khổ qua mà lòng Minh Thành vui hết chỗ nói. Cậu đi lượn một vài vòng nhằm tim thêm vài món độc lạ. Kết quả lại chẳng tìm thấy thứ gì khác, lòng hụt hẫng mà đứng dựa lưng vào tường.

"Haiz...căng tin gì mà toàn đồ ngon không vậy nè..."

Đi quanh quẩn vài vòng, thấy biết bao nhiêu là thứ đồ mới mẻ, nào là bánh mì dăm bông phô mai, bánh mì thịt xông khói, sữa các loại, còn có cả trái cây...nhìn chỉ muốn đói. Chẳng lẽ bây giờ cậu trở về với chiếc bánh mì khổ qua này? Vốn dĩ Minh Thành cũng đâu thèm quan tâm tên khốn kia có đói bụng hay không, cậu chỉ sợ cầm cái này về thì Tử Thiên sẽ tẩn cậu đến thịt nát xương nhừ luôn mất.

"Quyết định rồi, không mua được đồ dở thì ông đây tiêu hết tiền mày...!"

Tiền cũng là tiền của hắn, hắn bảo cậu mua thì cậu mua, tiền này trên tay cậu, cậu mua gì chẳng ai nói. Minh Thành lại lượn qua căng tin một lần nữa, cảm giác mua đồ không cần nhìn giá khiến cậu sướng run lên cả người. Thế là chẳng mấy chốc trên tay cậu là những bịch đồ ăn lớn, Minh Thành cười sướng lòng nhưng cậu chợt khựng lại, mua rồi người ăn cuối cùng cũng chẳng phải cậu mà là tên khốn Tử Thiên khia...

Bước đi từng bước trên dãy hành lang dài, hình ảnh Dương Kì cõng cậu trên lưng lại hiện lên bất giác Minh Thành đỏ mặt. Nếu cảnh tượng trong đầu Minh Thành lúc này là một giấc mộng đẹp thì Tử Thiên chính là con ác quỷ phá vỡ giấc mộng đó.

Minh Thành bắt gặp cậu ta ngồi ở một bậc thang hướng về phía sân trường rộng lớn, nơi có những hàng ghế đá dưới tán móng bò rộng lớn. Giống với cái ánh mắt cậu bắt gặp cậu ta sáng nay, ánh mắt lộ vẻ xa xăm như đang suy nghĩ một cái gì đó. Con người hổ báo bạo lực như cậu ta cũng có những giây phút trầm lắng như thế này sao?

Minh Thành bước lại thêm một chút nữa, tiếng bước chân của cậu rất nhẹ nhưng cũng đủ để khiến Tử Thiên thoát khỏi những suy nghĩ ngay lúc này. Cậu ta quay lại cậu nhấc một bên mày, cau có.

"Đến muộn quá rồi đó"

Minh Thành gắng gượng lắm mới chịu thành tay sai vặt của hắn ngày hôm nay, vậy mà cái bản tính xấu xa ấy vẫn chẳng thèm bỏ, đã vậy còn mở miệng ra mắng. Cậu nổi khùng lên, ném những túi đồ ăn xuống mặt của hắn, khoanh tay, trợn mắt.

"Đã mua cho rồi thì ngậm miệng lại mà ăn đi. Thằng khốn!"

Tử Thiên đứng lên, cẩn thẩn mà nhặt những túi bóng quay lại nhìn cậu.

"Ha...mày đúng là trở nên kì lạ hơn rồi đấy"

Minh Thành đang đứng tải lại toàn bộ dữ liệu câu nói của Tử Thiên, vẻ mặt ngơ ngác như mới từ trên trời rớt xuống. Cậu cứ nghĩ nói xong câu đó là bị đánh cho một trận không còn xương thịt, ấy vậy mà không phải? Hắn vẫn vẻ mặt cau có khó chịu đó nhưng lại dịu dàng hơn rất nhiều rồi. Có phải do cậu đau bụng đến hoa mắt rồi? Hay là do cậu ta trúng nắng? Biết bao nhiêu câu hỏi cứ triền miên trong đầu cậu.

Tử Thiên khẽ nhíu mày khi nhìn lại đống đồ ăn mà cậu mua cho, sau đó nhếch môi cười một nụ cười nhẹ thoáng qua, Minh Thành cậu chứng kiến...cảnh tượng kì lạ nhất trần đời. Kì lạ hơn nữa là cậu ta chỉ lấy đúng một cái bánh mì khổ qua kèm với một chai sữa đậu...để lại Minh Thành cùng đống đồ ăn trơ trọi giữa hành lang...

"Gu đồ ăn của cậu ta kì lạ thật..."

"Ê này, còn đống đồ ăn thì sao? Từ từ..." Minh Thành hét to gọi cậu ta nhưng chẳng thèm ngoái lại nhìn một cái vẫn cứ ung dung đi về phía trước.

Cậu đành tay xách nách mang đống đồ ăn, vừa nói.

"Chê đồ tôi mua à? Đằng ấy đã không có lòng nhận thì đây có lòng xin nhá, đừng nói tôi cướp đồ ăn cậu đấy!"

Mặc cậu hét to thế nào thì 'đằng ấy' vẫn không một lời đáp, chỉ lằng lặng lắc đầu mà cười, khuất sau bóng cây móng bò.

"Ngày gì mà hên thế không biết, coi như ngày hôm nay hết nạn đói rồi...Kể ra tên kia cũng thật kì lạ...?"



Một ngày chiến thắng đối với Minh Thành, lúc cậu xách những túi bóng lớn về lớp nhiều con mắt nhìn theo cậu với một sự tò mò nhất định. Như một lẽ tự nhiên cậu đảo mắt đến chỗ Tử Thiên đầu tiên...không thấy cậu ta đâu cả. Kì lạ...Cậu cảm thấy kì lạ bởi hành động của mình, cậu chính là đang tìm cậu ta?

"Minh Thành à...rốt cuộc mày đang làm cái gì vậy!?"

...****************...

Cậu nằm dài trên bàn học, mi mắt lúc nhắm lúc mở cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu. Lại là cánh đồng trải hương hoa cải ấy, cậu vẫn đứng đó, vẫn chờ ở đó, chờ một người trong vô vọng.

Gió nhẹ nhàng mà đáp đến đây, ôm nhẹ khuôn mặt của cậu. Bỗng một cú đánh làm cậu tỉnh giấc, tỉnh khỏi sự mông lung đầy đắng lòng này.

"Ê, dậy đi. Anh Lạc nhờ tôi đưa cái này cho cậu!"

Thiệu Huy đứng sừng sững trước mặt cậu, hai hàng lông mày như dính chặt vào nhau khiến nhiều lúc cậu tự hỏi: Bộ tôi làm gì cậu à?

Thiệu Huy là nam chính của tựa game này, nhan sắc cũng chẳng phải dạng vừa mà là dạng 'nam thần'. Khuôn mặt góc cạnh không một góc chết, soi đi soi lại vẫn thấy đẹp trai ngời ngời, nhiều lúc Minh Thành thật sự rất muốn thấy góc chết của cậu ta.

Càng nhìn lại càng thấy quen thuộc, khuôn mặt mặt này cậu đã bắt gặp ở đâu rồi! Nhưng lại chẳng thể nhớ ra. Thiệu Huy đặt một tờ giấy ghi chú nhỏ trên bàn, là thời khóa biểu mà cậu đã nhờ Anh Lạc giúp đỡ.

Chuyển lời xong cậu ta chẳng thèm nhìn lấy cậu một cái, phũ phàng mà quay lưng rời đi. Thiệu Huy bỗng chợt khựng lại như nhớ ra cái gì đó, vò đầu mà quay về phía Minh Thành.

"Tên ngốc Dương Kì đó bảo tôi nhắn với cậu: Nhớ ăn cho đầy đủ, nếu không muốn lên phòng y tế đó lần nữa"

Kể ra dù gì Minh Thành và Dương Kì cũng là bạn tốt của nhau từ khi còn bé đến giờ, không hiểu sao Dương Kì lại có thể chịu được cái tính của Thiệu Huy nữa. Cứ thế cậu chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Minh Thành phải nói là ngủ trong giờ rất thuận lợi. Có thể là do cậu ngồi bàn cuối cùng, có ít giáo viên để ý tới cậu, hoặc là do họ biết nhưng chẳng thèm để tâm. Tiếng trống trường vang lên, vẫn như thường lệ khoác lên cái cặp nặng trịch đi về nhà. Cuộc sống sau này của cậu đều vô vị và tẻ nhạt như này sao? Minh Thành cười khổ một cái rồi đi.

Về đến nhà, cậu nằm bệt trên cái giường nhỏ dường như đây đã trở thành một thói quen của cậu. Hít thở, Minh Thành nhìn lên cái trần nhà rồi tự nói với bản thân:

"Ha, bắt đầu làm việc thôi!"

Cậu xắn tay áo lên bắt đầu đi vào phòng tắm, giặt đồ. Vừa mới cầm chai nước giặt là cậu xám hết cả mặt.

"Đùa hả, hết nước giặt rồi...!"

"Minh Thành ơi Minh Thành, điều này tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi: Rốt cuộc cậu sống qua ngày kiểu gì vậy?"

"Đúng rồi tiền, nhất định cậu ấy cất tiền ở đâu đó rồi"

Nói xong Minh Thành một mạch chạy thẳng lên phòng, lục tung chỗ này đến chỗ khác. Cậu mở banh cái tủ quần áo, bàn học, rồi đến cả gầm giường nhưng chẳng thấy đâu.

"...Minh Thành à, rốt cuộc cậu để tiền ở đâu vậy!!!? Làm sao tôi sống nổi đây..."



"Đúng rồi nhất định trong nhật kí có viết..."

Minh Thành bắt đầu mở những trang nhật kí ra, cẩn thận mà đọc lấy. Dù cậu có đọc đi đọc lại biết bao nhiêu lần thì vẫn là những câu chuyện đầy đau khổ ấy, vẫn là những câu chữ buồn đến thê thảm và nhất là...không thấy manh mối tiền nằm ở đâu.

"Aaaaaa, làm sao đây...Điện thoại thì sao nhỉ? Có khi nào cậu ta gửi tiền trong ngân hàng không?"

"Aaaa, đến cả nước giặt còn không có, mì tôm thì hết hạn, đào đâu ra điện thoại trời..."

Minh Thành gục ngã, cậu bây giờ thật sự rất muốn khóc, nhưng lệ chẳng chịu rơi cũng tại vì cái hoàn cảnh bây giờ vừa éo le lại vừa nực cười đến lạ. Minh Thành đành bén mạng chịu quê, sang bên nhà hàng xóm xin ít nước giặt vậy...

'Cốc cốc'

Minh Thành đứng trước cửa nhà hàng xóm mà run lẩy bẩy như mèo gặp nước, cậu không biết người hàng xóm này trông như thế nào nhưng cậu biết giọng nói rất to nhất là lúc quát lên. Chỉ nghĩ đến viễn cảnh tối hôm qua thôi đã rợn hết cả người.

Mở cửa ra là một người phụ nữ trung niên lực lưỡng, mái tóc dày xoăn tít lại với nhau. Gương mặt đôi chút cau có lại, cất tiếng.

"Nhóc là ai?"

Vừa mới nói thôi mà Minh Thành giật mình cả lên, cậu biết là cậu mặt dày mới dám đi xin nhưng mà làm sao được, hoàn cảnh bắt cậu phải làm thế.

"Dạ...cháu là Lưu Minh Thành, hàng xóm cạnh bên ạ..."

Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm một lượt từ trên xuống dưới của cậu vẻ mặt nhăn nhó.

"Thì ra là nhóc ồn ào kia. Chậc, nhóc muốn nói gì?"

"Ừm thì là...nước...nước giặt nhà cháu hết sạch rồi. Có thể cho cháu xin một ít được không ạ?"

"Cô là Lí Nhân, mau theo vào đây, nhóc cần bao nhiêu?"

Người phụ nữ kia tưởng chừng sẽ mặt mày cau có, quát mắng cậu thế nhưng lại chỉ thở dài và dẫn cậu vào trong.

"Đây này nhóc, sau này nhớ giữ im lặng nghe chưa. Ở đây cách âm không tốt đâu, vậy nên nhóc mà cứ ồn ào như vậy thì ta sẽ kiện nhóc tội làm mất trật tự khu dân cư đó."

Minh Thành nghe xong liền rén lại, tay vô thức mà bịt ngang miệng, gật đầu lia lỉa.

Một ngày vô cùng nhàm chán lại trôi qua...

...****************...

Một lần bị rắn cắn. Mười năm sợ dây thừng. Một lần bị lừa dối. Ngàn năm luôn nghi ngờ.