Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?

Chương 54



Phải mất một lúc Đồ Hoá mới hiểu ý của Tô Cách Trì.

Tại sao anh ta – một nhà trị liệu tham gia trò chơi với tư cách là một NPC, có thể gây sát thương cho người khác nhưng người khác không thể gây sát thương cho anh ta? Đúng là lỗi game!

Nhưng đây lại là một lỗi game tuyệt vời. Đồ Hoá nghe được ẩn ý trong đó, kích động nói: “Vậy anh có trị liệu cho em được không?”

Tô Cách Trì gật đầu: “Đương nhiên.”

Đây có phải là hack không? Đồ Hoá không hề ngại. Trong mắt những người chơi khác, có thầy X chỗ dựa đắc lực Đồ Hoá là gian lận. Tuy nhiên, Đồ Hoá tin rằng cậu có thể giết những người chơi trên đảo hoang này không còn manh giáp mà không cần dựa vào Tô Cách Trì.

Nói đi nói lại, cậu là cao thủ từng thống trị bảng xếp hạng ‘Thoát khỏi đảo hoang’ hơn nửa năm. Không ai có thể thoát khỏi viên đạn của cậu

Người chơi T-Rex bị cậu bắn đã bị loại khỏi trò chơi, nhưng xác nhân vật sẽ ở lại trong nhiệm vụ khoảng 5 phút. Đồ Hoá vẫn như trước, nhân cơ hội này chuẩn bị lột da T-Rex.

Cậu có cảm giác khung cảnh xung quanh hình như có chút kì lạ. Đồ Hoá cảm thấy như đang bị theo dõi nhưng cậu không chắc vấn đề nằm ở đâu. Cậu vốn đã rất cảnh giác, nhưng khi sắp tiếp cận con khủng long đã chết, bãi cỏ dưới chân bỗng sập xuống.

Đây là một cái bẫy.

Khi cậu nhận thức được vấn đề này thì nửa người cậu đã rơi vào bẫy rồi. Cậu còn chưa kịp kêu cứu, ý nghĩ đầu tiên trong chính là: Nửa năm liền không rơi vào bẫy, thế mà bây giờ lại ngã xuống đây.

‘Rầm’ một tiếng, Đồ Hoá rơi vào trong bẫy khiến mông cậu hơi đau. Xuyên qua ánh sáng mờ từ lỗ hổng, cậu có thể quan sát bẫy trông thế nào.

Cái bẫy sâu ít nhất mười mét, bùn đất ướt sũng, rêu bám đầy trên vách tường trơn. Nếu không có ai thả dây thừng xuống thì cả đời này cậu cũng không leo lên được.

Mặc dù Tô Cách Trì đã giúp cậu ‘cường hoá’ nhưng trong nhiệm vụ ‘Thoát khỏi đảo hoang’, hệ thống đã đồng bộ hoá thể chất và khả năng của tất cả người chơi. Vì cậu chọn vai trò xạ thủ, cậu có thân hình ốm và nhỏ của xạ thủ. Tất cả những sức lực trước đó đều vô dụng trong nhiệm vụ này.

Đồ Hoa đang muốn kêu cứu thì thấy Tô Cách Trì lo lắng nằm ở miệng hố và nhìn xuống: “Em có sao không?”

“Em không sao. Anh tìm dây hay gậy kéo em lên đi.” Đồ Hoá ngẩng đầu lên thì đột nhiên cảm thấy chóng mặt. Cậu tưởng cơn choáng này là do cú ngã vừa rồi, nhưng tin nhắn hệ thống khiến cậu hoảng hốt.

“Đợi đã!” Đồ Hoá vội vàng kêu lên, cau mày nói với Tô Cách Trì đang định rời đi: “Cái bẫy này… Có độc.”

Cậu không thể nhìn thấy bất cứ điều gì bất thường trong bẫy, nhưng chủ nhân của nó hẳn đã thêm các loại khí độc vào để gây sát thương gián tiếp. Thanh máu đầy đủ của cậu là 400. Ở nơi này, cứ mỗi giây là cậu mất 1 điểm máu. Chưa đầy 1 phút sau, thanh máu của cậu chỉ còn trên dưới 355.

Cậu phải leo ra ngoài ngay lập tức để được Tô Cách Trì chữa trị.

Đồ Hoá vốn tưởng rằng Tô Cách Trì sau khi nghe cậu giải thích sẽ đi tìm công cụ cứu viện càng sớm càng tốt, ai ngờ anh lại nhảy xuống, thiếu chút nữa là đè lên người cậu.

Bất chấp bùn đất trên người, Tô Cách Trì đứng dậy nắm lấy tay Đồ Hoá và truyền năng lượng liên tục để hồi máu cho cậu.

Hành vi liều lĩnh này đúng là ấm lòng, Đồ Hoá càng nhìn rõ bản chất của Tô Cách Trì thông qua trò chơi hơn. Cậu hỏi: “Anh… Sao anh lại nhảy xuống?”

Tô Cách Trì nhìn thẳng vào cậu với ánh mắt bướng bỉnh: “Anh sợ em không chịu nổi nên xuống đây cứu em.”

Đồ Hoá không biết phải nói gì: “Nhưng anh làm vậy thì ai mà thoát được.”

Tô Cách Trì bật giao diện hệ thống của bọn họ lên và nghiêm túc nói: “Bẫy này không gây sát thương lên anh được. Anh không bị giảm máu, hiệu quả trị liệu của anh với em cứ mỗi giây là tăng 1 điểm máu. Anh liên tục hồi máu cho em thì bù qua sát thương cái bẫy gây ra.”

Hợp lí vô cùng… Chẳng lẽ phải ở dưới đây mãi sao?

Mặc dù Tô Cách Trì là bậc thầy sáng tạo trong ngành công nghiệp game trực tuyến 3D nhưng trình độ chơi game của anh… Thực sự không tiến bộ bao nhiêu, thậm chí còn thụt lùi rất nhiều so với nửa năm trước. Đồ Hoá thường tỏ thái độ khi bị đồng đội tân binh ngáng chân, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Cách Trì thì cậu không thể giận được.

Tô Cách Trì chơi game không giỏi nhưng anh ấy muốn liều mình bảo vệ cậu.

Trong ‘Thoát khỏi đảo hoang’, nhà trị liệu chỉ cần chạm vào một phần trên tay chân của đồng đội là có thể hồi máu. Trước đây, Tô Cách Trì hồi máu cho cậu bằng cách nắm cánh tay hoặc đặt tay lên vai cậu. Bây giờ, anh lại nắm tay.

Ngón tay Đồ Hoá nằm trong lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay cậu cũng có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến. Nó chảy dọc theo cánh tay cậu và lan đến phía trên rồi xâm nhập vào lòng Đồ Hoá.

Đồ Hoá bỗng cảm thấy trên mặt nóng bừng nên cậu giật nhẹ ngón tay. Tô Cách Trì tưởng cậu không thoải mái nên thay đổi cách cầm tay cậu.

Những ngón tay đan vào nhau.

Mặt Đồ Hoá nóng bừng như lửa đốt. May mà cậu có mặc skin nên gương mặt hiện tại không có bất kỳ thay đổi nào. Cậu ngẩng đầu lén liếc nhìn Tô Cách Trì. Trông anh vẫn bình tĩnh cực kì, như thể nắm lấy tay cậu là chuyện hết sức tự nhiên.

Tô Cách Trì nắm tay Đồ Hoa đi loanh quanh trong cạm bẫy, ánh mắt không ngừng tìm kiếm trên bức tường đá rêu phong: “Trong cái bẫy này… Hẳn là có những lối thoát bí mật.”

Lúc này Đồ Hoá mới hoàn hồn: “Ý anh là…”

Tô Cách Trì khẽ liếc cậu: “Lúc làm cửa ải này, anh không thiết kế bậc thầy cạm bẫy giống như ‘Thoát khỏi đảo hoang’. Anh có để một vài ‘lối thoát hiểm’ trong bẫy, đường nhiên là phải giải toán mới ra được.”

Mặc dù Tô Cách Trì không đề cập nhưng ánh mắt anh đã thể hiện cái vẻ thần thánh của lập trình viên trò chơi. Điều này khiến Đồ Hoá vừa mới khinh thường anh chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống.

Chẳng trách anh nhảy xuống mà không đắn đo… Rõ ràng là anh đã có chuẩn bị hết, thế mà Đồ Hoá tưởng anh vì cậu mà liều mình.

Đồ Hoá lại một lần nữa khinh bỉ bản thân yêu vào là ngu ra. Tô Cách Trì nói: “Lần sau đừng chạy nhanh quá. Em cách xa anh như vậy thì sao anh bảo vệ em được?”

Giọng anh có chút trách móc nhưng cậu cảm thấy rất ấm áp. Điều này có nghĩa anh muốn ở bên cạnh cậu mọi lúc sao?

“Ở đây này.” Tô Cách Trì bước lên hai bước và lấy bàn tay vạch rêu trên tường. Mấy dãy số đột nhiên xuất hiện.

Đồ Hoá vội vàng nhìn lên. Quả nhiên có một đề toán ẩn dưới lớp rêu dày. Đề bài chỉ có một dòng chữ: [Hãy điền dãy số tiếp theo.]

Ngay sau đó là 5 dãy số ở 5 hàng:

1

1 1

2 1

1 2 1 1

1 1 1 2 2 1

Lại là một đề bài yêu cầu tìm quy luật của dãy số. Một bài toán như thế này xuất hiện trong cạm bẫy hẳn là dành cho những người chơi có khả năng quan sát nhạy bén trốn thoát. Chỉ cần Đồ Hoá có thể trả lời đúng những con số cần điền ở dòng thứ sáu thì bọn họ có thể tìm được lối thoát của cái bẫy này.

Đồ Hoá nhìn năm hàng số chỉ gồm 1 và 2. Hàng đầu tiên chỉ có một con số 1, hàng thứ hai vẫn là con số 1 với số lượng gấp đôi. Nếu là quy luật tăng dần thì hàng thứ 3 phải có ba con số 1. Tuy nhiên, hàng thứ 3 lại là hai con số: 2 và 1.

Vì vậy, quy luật của năm dãy số này không nằm trong quy luật phổ biến đã được học. Đồ Hoá thử áp dụng tất cả các quy tắc biến đổi trong dãy số, thậm chí còn thử thực hiện các phép tính cộng trừ bỏ qua các dòng nhưng vẫn không ra được đáp án rõ ràng.

Cậu có cảm giác đề toán này có vấn đề, và vấn đề này nằm ở số lượng các con số trong mỗi hàng. Xét số lượng các số ở hàng thứ 3 và thứ 5, từ hai con số đến sáu con số không bình thường, chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó dẫn đến sự thay đổi nhảy vọt như vậy. Sự thay đổi này cũng xảy ra ở hàng thứ 6 – cũng là hàng số cậu cần phải điền vào.

Đồ Hoá không nghĩ ra đáp án, trên đỉnh đầu có tiếng bước chân càng khiến cậu hoảng hốt.

Tiếng bước chân hẳn là của bậc thầy cạm bẫy đã bố trí cái bẫy này. Điểm công kích của bậc thầy cạm bẫy không cao, vì vậy phân loại nhân vật này chỉ có thể bẫy hoặc đầu độc người chơi khác. Bậc thầy cạm bẫy này chỉ liếc mắt nhìn bên trong, sau đó nhặt một ít cỏ khô và cành cây ở bên cạnh để bịt kín bẫy.

Bên trong hang tối om khiến Đồ Hoá không thể nhìn thấy gì. Cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng sột soạt trên mặt đất và… Tiếng thở của Tô Cách Trì.

“Đừng sợ.” Bóng tối có thể dần dần phóng đại tất cả giác quan ngoại trừ thị giác, Đồ Hoá cảm nhận rõ Tô Cách Trì đang nói bên tai cậu. Âm thanh êm ái khiến tai cậu hơi ngứa. Anh nói: “Em cẩn thận nhớ lại mấy con số vừa nãy đi. Cứ nghĩ về câu trả lời, sau đó mắt em sẽ quen dần với bóng tối thôi.”

Đồ Hoá hít một hơi thật sâu. Cậu hơi nhích chân sang một bên và giữ khoảng cách với Tô Cách Trì, nếu không thì tiếng thở của anh sẽ làm rối loạn suy nghĩ của cậu mất.

Hàng số đầu tiên là 1, hàng số thứ hai là 2 số 1, hàng số thứ ba là 1 số 2 và 1 số 1, hàng thứ tư là 1 2 1 1 và hàng thứ năm là 1 1 1 2 2 1…

Chẳng lẽ quy tắc không phải sự sắp xếp các con số, mà là… Số lượng của các con số?!