"Lão cha, tránh ra, a cha là của con" một hài tử khuôn mặt như đúc hắn đang đẩy hắn khỏi người Triệu Tiểu Mộc
Nhìn hài tử của mình hắn nghĩ đến những năm khi hắn còn nhỏ không biết đã phải sống như thế nào trong tổ chức? Hắn đã từng nhìn qua gương khuôn mặt hiện tại của hắn, thật sự không khác gì kiếp trước, lần này hắn dám nhận định rằng, Hạ Thư An chắc chắn là tiền kiếp của hắn, cũng coi như may mắn khi đến với thế giới này, giờ hắn có một gia đình thật hạnh phúc.
"Đây là tức phụ cha" Hạ Thần ôm chặt lấy y nói, tại sao hắn lại để Triệu Tiểu Mộc sinh ra tên tiểu tử này, giờ nó liền trở thành tình địch của hắn, mỗi ngày đều quấn lấy y không buông
"Trẻ con" Dao Dao ngồi một bên liếc mắt nhìn lão cha cùng đệ đệ nó, suốt ngày đều như vậy
"Oa, oa lão cha mau tránh ra" tiểu hài tử bật khóc nức nở dọa Triệu Tiểu Mộc phải đẩy hắn ra ôm lấy nó
"Kỳ nhi ngoan, không khóc" Triệu Tiểu Mộc vỗ vỗ lưng nó, mà hài tử vừa được ôm vài lòng đã ngừng khóc, đưa đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Hạ Thần
"Lớn rồi mà cứ khóc nhè, ngươi chỉ có một chiêu này thôi sao?" Hạ Thần chọc chọc má tiểu hài tử nói
Hài tử tên Hạ Triệu Thiên Kỳ ba năm trước cũng là ra đời ở biệt viện Thần Mộc, mỗi lần Triệu Tiểu Mộc sinh nở Hạ Thần đều bên cạnh, người trong thôn cũng biết được, nữ nhân song nhi lại lần nữa ghanh tỵ với y không thôi.
Bọn họ thường tụm năm tụm bảy mà kháo nhau rằng, Hạ Thần là đấng lang quân có đốt đuốc đi tìm cũng không thấy, giờ vừa xuất hiện đã bị Triệu Tiểu Mộc nhặt mất, có nhiều nhà có con gái song nhi chưa gả cũng tiếc hận không thôi.
Có lẽ người tiếc nuối nhất vẫn là Lâm Yến, từ nhỏ đã có hôn ước, cuối cùng chính mình khóc nháo đòi từ hôn, giờ gả cho Hạ Hoàng Bình tham ăn lười biến, sau khi cãi nhau với Lưu thị xong thì nằm ì ở nhà không chịu làm việc, giờ Lưu thị mỗi ngày đều lôi mẹ con cô ra mắng chửi cho đã miệng, con gái cô vốn dĩ đã nhút nhát, bị mắng chửi giờ chỉ tìm góc nhỏ để trốn, đến đầu cũng chẳng dám ngẩng lên, nhiều lần cô vì con thì thầm với Hạ Hoàng Bình phân gia, nhưng hắn không mắng thì chửi, có lúc còn xuống tay đánh cô, bởi vì hắn lười biến, phân gia thì phải sống thế nào?
Mà mỗi lần đi làm thuê nhìn cơ nghơi bề thế của Hạ Thần làm cô tiếc hận không thôi, nếu năm đó không phải nhìn Hạ Thần không vừa mắt lại còn sống ở Hạ gia không khác gì kẻ ăn người ở, có lẽ hiện tại chủ nhân của biệt viện này chính là cô chứ không phải Triệu Tiểu Mộc kia, nhưng cô cả đời cũng không biết được, người kia vốn dĩ là Hạ Thần không phải Hạ Thư An trước đây, hắn vốn dĩ cũng sẽ không để mắt tới nữ nhân như cô.
Cuộc sống khốn khổ nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác, nhà mẹ đẻ cũng chẳng thể về, nhà chồng lại không nhìn cô vừa mắt mắt, vì vậy mà cô cũng chỉ còn cách cắn răng sống qua ngày.
Hạ Hồng đã qua tuổi gả đi, nhưng cũng chẳng có gia đình nào nhìn đến, hiện tại gia cảnh không có, Hạ Hoàng Anh cho dù có là cử nhân đi chăng nữa thì cũng đã đắc tội Hạ Thần, mà hiện tại người trong thôn cũng chẳng ai muốn đi kết thân với Hạ gia để đắc tội Hạ Thần, hắn giờ chẳng khác nào thần tài trong thôn giúp bọn họ có cuộc sống sung túc, thôn khác bởi vì danh tiếng của Lưu thị mà cũng không có ý định sang, bởi vì lúc trước cũng có người đến hỏi, Lưu thị đòi sính lễ quá cao, Hạ Hồng thì õng ẹo không chịu gả.
"Lão gia, huyện lệnh đại nhân đến" Hàn Mặc đứng dưới lầu gọi
"Mời vào nhà đi, ta xuống ngay" Hạ Thần sửa sang lại quần áo vừa bị tên tiểu tử kia kéo dãn nói
Cũng phải nói một năm trước Hàn Mặc cùng Diêp Thanh Thanh đã thành hôn, hiện tại y cũng đã mang thai hơn năm tháng, Diệp lão vui mừng không thôi, mỗi ngày đều cười đến không thấy mặt trời.
"Ngọn gió nào hôm nay đưa đại nhân đến đây vậy nha?" Hạ Thần vừa xuống lầu đã lên tiếng trêu ghẹo, nhìn thần sắc mệt mỏi của Trịnh Tân An lại nói "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Trịnh Tân An uống một ngụm trà, lại thở dài một hơi mới nói "Miêu cương lại có động tĩnh, hiện tại triều đình đang trưng binh, trên ban bố xuống mỗi nhà phải đưa ra hai người đi lính, không thì phải nộp hai mươi lượng bạc"
Miêu Cương lúc Hạ Thần đi du lịch cũng có tìm hiểu qua, nơi đó đất đai khô cằn, mỗi năm đều phải nhập khẩu một lượng lớn lương thực, còn thường xuyên xảy ra hạn hán, làm cho nạn đói kéo dài dẫn đến bạo loạn, quân vương nước này cũng vì vậy hay mang binh đi xâm lược những nơi có đất đai phì nhiêu có thể canh tác, mà trong số đất nước họ nhắm đến có Hoàng Thổ quốc, lại nghe nói vài chục năm về trước cũng mang quân sang xâm lược, nhưng bị quân Hoàng Thổ quốc đánh đuổi, họ còn chiếm được vài thành của Miêu Cương, yên ổn được vài chục năm giờ lại muốn kéo quân sang.
Hạ Thần không thích chiến tranh, kiếp trước hắn sống trong thời kỳ thái bình phồn thịnh, việc chiến tranh đã đi qua tận vài thế kỷ, hắn biết được qua lịch sử, chiến tranh vô cùng khóc liệt, nó khiến dân chúng lầm than phải sống trong cảnh đói khổ, màn trời chiếu đất.
Nhưng hắn quên rằng nơi hắn sinh sống hiện tại chính là cổ đại, nơi quân quyền trị vì, các vị vua cổ đại thường thích đem quân đi xâm lược nước khác, thích nhìn bờ cõi mình ngày càng mở rộng mà không nhìn xuống xem dân chúng mình phải lầm than đến mức độ nào?
Nếu thật sự nơi này xảy ra chiến tranh vậy thì dân chúng phải khổ sở thế nào? Hắn có thể mang tức phụ hắn vào không gian sinh sống, nhưng những người thân thuộc thì sao? Triệu gia, nhà nhị thúc, nhà Lĩnh Thành, Trịnh Tân An, Đông Nhạc và còn có những người sống trong biệt viện này phải làm sao?
Với thời đại thắng làm vua, thua làm giặc này, Hạ Thần không dám nghĩ đến cảnh mất nước, đọc qua từng trang lịch sử mới biết được mức tàn khốc thế nào, có nhiều thành sau khi bị chiếm, người dân trong thành toàn bộ bị thảm sát, máu chảy thành sông, thây chất thành đống.
Mà xảy ra chiến tranh, nơi này có lẽ cũng không phải ngoại lệ.