Cô vẫn định tối nay sẽ thử lại lần nữa để xem liệu mình có thể thuyết phục được những người còn lại trong gia đình hay không.
Suy cho cùng, yêu cầu sự giúp đỡ từ một người mà mình không hề quen biết sẽ khiến bản thân cảm thấy bất an.
Mộc Dương sẽ không sử dụng chiêu này trừ phi đã quá tuyệt vọng.
Mộc Dương ngồi trong phòng, cẩn thận sắp xếp lại ký ức của mấy người khác trong gia đình.
Cô sẽ không chiến đấu trong một trận chiến không chắc chắn.
Nếu muốn thuyết phục ai chuyện gì đó, cô phải chuẩn bị đầy đủ.
Ngoài những điều này ra, Mộc Dương còn cẩn thận sắp xếp lại tình huống hiện tại.
Việc phân phối sản phẩm tới từng hộ gia đình mới được đề xuất vào mùa xuân này.
Làng cô tuy đã bám sát chủ trương của đảng nhưng không còn hệ thống điểm công và là một trong những nơi thử nghiệm đầu tiên của việc phân phối sản xuất đến các hộ gia đình.
Nhưng nhà nào trong làng này cũng quá nghèo.
Không có người nghèo nhất, chỉ có người nghèo hơn. Cũng giống như nhà họ Mộc, khi nghèo đến bần hàn, bọn họ còn không có đủ tiền mua thức ăn.
Nhưng dù vậy, cũng coi như khấm khá hơn nhiều nhà rồi.
Năm 1982 là năm có nhiều bước ngoặt lịch sử lớn lao.
Trong những ngày tới, mọi thứ sẽ tốt hơn qua từng năm và xã hội sẽ phát triển ngày càng nhanh hơn.
Có thể nói nơi đây sẽ tràn ngập cơ hội kinh doanh không giới hạn.
Mộc Dương nghĩ rằng chỉ cần mình làm việc chăm chỉ hơn, nhất định sẽ trở thành một trong những người đào vàng đầu tiên.
Có lẽ một ngày nào đó, việc kiếm được một công ty niêm yết không phải là không thể.
Mộc Dương nói, dù ở thời điểm nào cũng phải phấn đấu đứng đầu, không bao giờ được tầm thường.
Những thời điểm tốt đẹp có thể không phải là ở ở hiện tại, nhưng chúng ta phải đấu tranh cho tương lai.
Về phần Dương Thục Phương và những người khác, cô ấy không quan tâm bọn họ.
Nhưng sau đó Mộc Dương chợt nhớ tới một chuyện khá đáng buồn.
Bây giờ cô ấy chỉ mới 13 tuổi.
Còn chưa trưởng thành, cơ bản vẫn là một đứa trẻ. Có rất nhiều hạn chế đối với những gì cô muốn làm.
Nếu không thì lúc đó Dương Thục Phương làm sao có thể khống chế được cô? Làm sao có thể sắp xếp được cuộc sống của cô như vậy được?
Lần đầu tiên trong thời đại này, Mộc Dương cảm thấy đau buồn.
Cảm giác bất lực này thực sự rất khó chịu.
Đúng lúc Mộc Dương càng ngày càng thất vọng thì có mấy người đàn ông nhà họ Mộc quay lại.
Mấy người đàn ông hiện tại đang phải đi sửa kênh, vì vậy luôn đi sớm về muộn.
Nghe thấy tiếng bọn họ ở bên ngoài, trong lòng Mộc Dương chợt run lên, biết rằng trận chiến sắp bắt đầu.
Khi người trong nhà trở lại, Mộc Dương xoa tay một chút rồi chạy ra ngoài.
Nhưng trước khi ra ngoài, Mộc Dương nhìn vào gương.
Nhìn cô bé đáng thương trong gương, Mộc Dương cố ý chỉnh lại miếng gạc trên đầu.
Hy vọng sẽ khiến mình trông tệ hơn nữa.
Mộc Dương vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy cha mình, Mục Trung Quốc.
Ông nội Mộc Khai Kim.
Anh cả Mục Hồng Tinh.
Chú hai Mộc Trung Hoa.
Ngoại trừ Mộc Hồng Tinhđang mang cặp sách, những người khác đều mang theo nông cụ.
Mộc Hồng Tinh không biết đang suy nghĩ cái gì, ngẩng đầu cũng không nhìn Mộc Dương, chỉ im lặng đi tới, đi vào một căn phòng khác, chuẩn bị làm bài tập.
Mộc Hồng Tinh hiện đang học năm thứ hai trung học.
Sắp vào năm cuối trung học nên phải thi tuyển sinh đại học.