Trong khoảng thời gian này, tâm trạng Trương Thuý Mai (张翠梅) không tốt, tốc độ của con gái bà và Phó Dạng (傅炀) quá chậm, bà rất lo lắng nên đổ hết nguyên nhân cho Tư Niệm (司念).
Vì vậy, khi nhìn thấy cô ấy, bà cảm thấy tức giận,
Lúc này bị cô giễu cợt, khó tránh khỏi có chút xấu hổ mà nổi giận: "Coi như Tư gia chúng tôi đối với cô tàn nhẫn, cho nên cô sinh hận dây dưa với chúng tôi không dứt."
Rốt cuộc, bà ấy nhìn Chu Việt Thâm (周越深), người cao lớn vạm vỡ phía sau Tư Niệm (司念), nghe con gái nói rằng anh ta là một người bán thịt lợn, mỗi ngày xử lý một đống lợn, không kể đến việc hôi thối và bẩn thỉu như thế nào.
Hơn nữa, ở nông thôn tắm rửa không tiện, nhiều người không thích tắm.....
Nghĩ đến việc Tư Niệm (司念) sẽ lấy một người như vậy, bà không khỏi cảm thấy buồn nôn.
"Còn có, sau này không được dẫn người ngoài tới khu nhà của chúng tôi, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Tư Niệm (司念) nghe thấy giọng điệu của bà ấy không thích Chu Việt Thâm (周越深), gần như không thể kìm nén được nữa!
Vừa định nổi giận, liền bị người phía sau kéo đi.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy Chu Việt Thâm (周越深) đã đứng bên cạnh, ngữ khí vô cùng bình tĩnh: "Dì, xin mời hợp tác chuyển hộ khẩu, Lâm gia còn chờ ở cửa."
Thật bất lịch sự.
Nghe vậy, Trương Thuý Mai (张翠梅) càng tức giận!
Quả nhiên là người nhà quê, giọng điệu như thế này là sao!?
Người nhà quê không biết phép tắc sao?
Bà vốn muốn trực tiếp đuổi hai người đi, nhưng câu nói tiếp theo của Tư Niệm (司念) lại trực tiếp chọc vào trái tim bà: "Cho dù không phải vì tôi, người cũng nên nghĩ cho Lâm Tư Tư (林思思), cô ấy đã về được một thời gian rồi, hộ khẩu cũng không chuyển về, nhất định cô ấy sẽ không vui đúng không? Dù sao cô ấy cũng là con gái ruột của người mà."
"Đương nhiên, nếu như người lo lắng tôi trở về gây rắc rối, tôi có thể cam đoan sau khi chuyển hộ khẩu, tôi sẽ không lại đặt chân vào nơi này?"
Trương Thuý Mai (张翠梅) sửng sốt trước những gì cô ấy nói, hơi khó tin khi cô ấy có thể nói dễ dàng như vậy!
Bà từng cãi vã với chồng chỉ vì chuyện thay đổi hộ khẩu.
Vốn dĩ bà muốn chuyển về hộ khẩu càng sớm càng tốt, để Tư Niệm (司念) không thể suốt ngày đến quấy rầy bọn họ.
Nhưng chồng bà nói cái gì muốn giữ thể diện, nếu Tư Niệm (司念) không lâu sau bị đuổi đi, lại bị đổi hộ khẩu, người khác lại xì xào bàn tán về nhà họ Tư.
Bà cũng cảm thấy Tư Niệm (司念) bị đuổi học đã đủ khổ sở rồi, nếu bà ấy không thể chờ mà chuyển hộ khẩu, bà sợ cô ấy sẽ không thể tiếp nhận được...
Trương Thuý Mai (张翠梅) cáu kỉnh!
Vì vậy theo bà, vấn đề thay đổi hộ khẩu mới là vấn đề lớn nhất của Tư Niệm (司念).
Tư Niệm (司念) đột nhiên tự mình nói ra chuyện này, đương nhiên bà không khỏi nghi hoặc, nghĩ lại, chẳng lẽ là mình sai rồi sao?
"Nếu không tin, người có thể tự mình đi theo chúng tôi." Thấy bà vẫn còn vẻ mặt hoài nghi, Tư Niệm (司念) nói.
Chu Việt Thâm (周越深) nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Còn 40 phút nữa, anh sẽ người đợi xử lý xong chuyện này rồi mới tan làm."
Anh ấy rất ít khi đeo đồng hồ, trừ khi đi công tác xa để có thể xem giờ.
Trương Thuý Mai (张翠梅) nhìn chiếc đồng hồ bạc trên tay lần thứ hai, chiếc đồng hồ trông quen quen, cô nhớ hình như lãnh đạo của mình cũng có một chiếc, hơn nữa nó rất đắt tiền! Mỗi khi lãnh đạo có bất kỳ cuộc giao lưu quan trọng nào, ông ấy sẽ đeo nó .
Nghĩ đến thân phận của Chu Việt Thâm (周越深), bà lập tức ném ra một ánh mắt khinh thường.
Trông người thành thật như vậy. Không ngờ lại ham hư vinh, lại còn đeo đồng hồ giả, thật không chịu nổi!
Với một người như vậy, Tư Niệm (司念) sớm hay muộn sẽ được bắt chước.
Vừa rồi anh ta nói cái gì, để người trong cục đợi xử lý xong chuyện rồi mới đi về?
Thật sự xem bà là con bò ngu ngốc sao? Thật lố bịch.
Trương Thuý Mai (张翠梅) lập tức vô cùng chán ghét nói: "Không cần, em họ của tôi đang làm việc ở văn phòng, tôi nên gọi điện thoại cho cô ấy, tôi sẽ không đến đó, họ có thể làm trước, khi nào các người đến thì đưa hộ khẩu cho em họ tôi. Khi nào xong, cô ấy sẽ mang nó đến cho tôi, không phiền các người đi thêm một chuyến."
Nói xong, bà quay vào nhà lấy sổ hộ khẩu của hai người.
Từ đầu đến cuối, không hề có ý định để hai người họ vào nhà.
Sau khi hai người rời đi, Trương Thuý Mai (张翠梅) ngay lập tức vào nhà và gọi cho em họ của cô ấy, nói với cô ấy để mắt đến họ và đảm bảo chuyển hộ khẩu thật nhanh cho Tư Niệm (司念).
Đầu dây bên kia trả lời: "Chị ơi, em không phụ trách việc thay đổi hộ khẩu, bây giờ người ta sắp tan sở rồi, chị chỉ có thể đợi đến chiều hoặc mai thôi. Chị yên tâm, em sẽ để mắt đến họ."
Mặc dù Trương Thuý Mai (张翠梅) không thể chờ đợi nhưng người kia cũng không thể giúp được.
Chỉ là càng ngày càng cảm thấy khinh thường cái nam nhân to miệng kia.
Em họ của bà đang làm việc trong viện còn không thể làm được, thậm chí còn phải nhờ người chờ giúp.
Anh ta lại làm ra vẻ sĩ diện lắm, thật buồn cười!
**
Tư Niệm (司念) và Chu Việt Thâm (周越深) rời khỏi khu nhà, khi biết họ đã nhận được sổ hộ khẩu, mẹ của Lâm đang bế Dao Dao (瑶瑶) cũng cười rạng rỡ.
Tư Niệm (司念) nói: "Nơi này đi qua Cục công an mất khoảng hai mươi phút, chúng ta mau tới đó đi."
Cô vươn tay muốn ôm Dao Dao (瑶瑶), Dao Dao (瑶瑶) càng ngày càng bám lấy cô, chỉ cần Tư Niệm (司念) ở bên, cơ bản cô bé sẽ bám lấy cô.
Nhưng cô bé cũng rất ngoan, khi Tư Niệm (司念) bận sẽ nhờ người khác trông hộ, cô bé không khóc lóc cũng không làm phiền, yên lặng chờ cô ấy.
Mẹ Lâm nói rằng bà chưa bao giờ nhìn thấy một đứa trẻ nhạy cảm như vậy.
Gia đình vội vàng bắt taxi đến đó.
Nhưng khi họ đến Cục Công an, họ đang chuẩn bị tan làm.
"Sao các người giờ mới tới đây! Cũng may tôi nghe lời chị họ, luôn chờ ở chỗ này! Đã đến giờ ăn cơm, các người đi ra ngoài chờ, buổi chiều lại trở về!"
Trương Hiểu Vân (张晓云) cố tình đợi ở cửa vì chị họ hết lần này đến lần khác bảo bà phải để mắt đến họ.
Bà ấy đã gặp Tư Niệm (司念), nhưng bà ấy không thích cháu gái này lắm.
Nguyên nhân đương nhiên là do cô cháu gái này quá quyến rũ và tài giỏi về mọi mặt, cô đè bẹp con gái bà không ra gì.
Mỗi lần cả nhà quây quần ăn tối, mọi người đều khen Tư Niệm (司念) giỏi giang, làm bà cảm thấy con gái bà thật tệ!
Còn cô cháu gái này rất kiêu ngạo, dù có nịnh nọt thế nào cũng không để ý đến họ, vì vậy lại càng không thích.
Nay bà nghe nói cô phải đổi hộ khẩu.
Bà đã rất sốc cũng khá hả hê.
Lúc đầu cô cháu gái cao cao tại thượng được gia tộc coi là niềm tự hào, Tư Niệm (司念) vốn định gả cho con trai trưởng bối giờ lại muốn chuyển hộ khẩu về quê...
Chậc chậc chậc chậc chậc chậc.
Bây giờ không cần phải lấy lòng cô ấy nữa.
Giọng điệu thậm chí còn thiếu kiên nhẫn và khinh thường.
Nghe vậy, cha Lâm mẹ Lâm nhất thời thay đổi sắc mặt: "Không phải còn có mười phút sao?"
"Mười phút, mười phút thì có thể làm được gì? Các người không cần xếp hàng à? Tôi không cần nghỉ ngơi, phải đặc biệt phục vụ các người à!" .
Lập tức tỏ vẻ khinh thường.
"Cô ấy là?" Chu Việt Thâm (周越深) nhìn Tư Niệm (司念).
Tư Niệm (司念) nói: "Em họ của mẹ nuôi tôi làm việc ở đây."
Chu Việt Thâm (周越深) gật đầu, cũng không có tiếp tục hỏi, nhìn có chút không biết làm sao nhìn cha mẹ Lâm: "Dì Lâm, chúng ta đi vào trước đi."
Cha mẹ Lâm có chút bối rối, nhưng con rể đã nói như vậy, nhanh chóng gật đầu không nghĩ nhiều.
Thấy nhóm người phớt lờ mình định đi qua, Trương Hiểu Vân (张晓云) đột nhiên nổi giận và chặnhọ lại.
"Các người bị điếc sao? Tôi nói cho các người biết, cục sắp tan làm, tôi nói các người buổi chiều quay lại, không nghe thấy sao?"
Mấy người dừng lại, Chu Việt Thâm (周越深) cau mày, đã không vui, thanh âm trầm thấp lạnh lùng: "Còn đang giờ làm việc, chúng tôi có quyền đi vào xử lý công việc, mời tránht đường!"
"Các người là người làm ở đây hay tôi là người làm ở đây? Nghe không hiểu người tôi nói!" Trương Hiểu Vân (张晓云) bị ánh mắt lạnh lùng của hắn doạ sợ, sau đó nghĩ đến thân phận của mình, lập tức thẳng lưng!
"Cô la hét cái gì vây?!" Lúc này, một giọng nói tràn đầy khí thế từ bên trong truyền đến.