Nghe nói như vậy, Trương Thuý Mai (张翠梅) hơi bối rối.
Bà tìm người khác giúp khi nào.
Cục trưởng đích thân xử lý cho Tư Niệm (司念) và những người kia?
Không thể nào.....
Ngay lúc bà còn đang thắc mắc, liền nghe em gái chua chát nói: "Em nhớ là quan hệ giữa Cục trưởng và nhà họ Phó rất tốt, nghe nói Cục trưởng Phó và lão Cục trưởng trước đây là đồng đội, chị, chị thực sự rất tốt nha. Con gái của chị sẽ kết hôn như chim đậu cành cao. Lúc đó đừng quyên đi những người chị em này nhé."
Nghe điều này, Trương Thuý Mai (张翠梅) ngay lập tức hiểu ra.
Đúng rồi, bà làm sao lại quên, Phó gia rất có thế lực!
Ông Phó là Cục trưởng có thế lực nhất quân khu, nếu Cục trưởng cục công an là đồng đội, chắc hẳn ông ấy cũng biết nhà mình có hôn ước với nhà họ Phó nên sẽ giúp đỡ.
Vừa rồi bà có chút nghi ngờ, thật sự có liên quan Chu Việt Thâm (周越深)!
Thật nực cười, Chu Việt Thâm (周越深) chỉ là một nông dân chăn lợn ở nông thôn, làm sao có thể nhờ cục trưởng giúp đỡ?
Nghĩ về điều này, Trương Thuý Mai (张翠梅) sưng lên ngay lập tức.
Chắc chắn, việc đính hôn với gia đình Phó là rất đúng đắn.
**
"Cái gì, Tiểu Chu, các người muốn kết hôn sao?" Xử lý xong chuyển hộ khẩu cho hai người, bọn họ nghe Chu Việt Thâm (周越深) nói muốn kết hôn, lão Cục trưởng kinh ngạc đến há hốc.
Không thể tin được.
Chu Việt Thâm (周越深) nhìn Tư Niệm (司念) và Lâm gia đang trò chuyện nói cười ngoài cửa, lông mày và đôi mắt ông khẽ rung lên.
"Đúng vậy."
"Không phải mới kết hôn mấy năm sao?" Lão Cục trưởng thiếu chút nữa làm rơi điếu thuốc trên miệng.
Chu Việt Thâm (周越深) đẩy điếu thuốc mà ông ta đưa cho, anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt trẻ em.
Ngả người về phía sau, anh liếc nhìn vị Cục trưởng già trước mặt: "Tôi đã ly hôn từ lâu rồi."
"Cậu nhóc, mùa xuân thứ hai?" Lão Cục trưởng càng thêm kinh ngạc.
Trước đây, Chu Việt Thâm (周越深) nổi tiếng là không quan tâm đến phụ nữ, một số người thậm chí nghi ngờ, liệu anh có thích đàn ông hay không, bày tỏ rằng họ không muốn sống cùng anh , nói rằng ánh mắt nhìn chằm chằm của anh khiến người ta sởn tóc gáy ...
Sau đó Chu Việt Thâm (周越深) có một phòng ký túc xá của riêng mình.
Vị binh vương này từ nhỏ đã thành danh, lão cục trưởng dù có mất bao nhiêu nhánh ô Lưu cũng không mời được anh, sau khi một nhiệm vụ kết thúc, anh kiên quyết lựa chọn lui binh bất chấp mọi phản đối...
Ai cũng nghĩ rằng anh sẽ cô độc đến hết đời.
Ai biết được, trong ba năm qua đã kết hôn hai lần?
Lão Cục trưởng liếc nhìn Chu Việt Thâm (周越深): Không ngờ cậu ta lại là người chu đáo như vậy.
Chu Việt Thâm (周越深) xoa xoa lông mày thật sâu.
Anh ghét những người ngồi lê đôi mách.
Anh yên lặng nhìn lão Cục trưởng vài giây, trầm giọng nói: "Ngài có gì phản đối?"
Lão Cục trưởng khoé miệng giật giật, vội vàng xua tay: "Nào dám!"
Nếu Chu Việt Thâm (周越深) không nghỉ hưu, có lẽ bây giờ anh đã là người nắm quyền!
tmd, con nhóc này vẫn ngầu như vậy.
Đã ba mươi, ông nghĩ anh đã trưởng thành và vững vàng hơn.
Lảm nhảm chuyện cũ, cục trưởng: Tủi thân.jpg.
Chu Việt Thâm (周越深) đứng dậy, đứng thẳng người, cụp mắt nói: "Đừng nhiều lời, tôi đi trước, chuyện này làm phiền rồi."
Lão Cục trưởng rất đắc ý: "Một ngày nào đó tiểu tử cậu sẽ gây phiền toái cho tôi."
Có tin đồn của anh có thể lan truyền trong nửa năm.
Chu Việt Thâm (周越深) thật sâu nhìn hắn một cái, châm chọc nói: "Chỉ cần người của ông có thể dùng, liền không quấy rầy đến ông."
Ý anh là Trương Hiểu Vân (张晓云) vừa rồi.
Lão Cục trưởng nụ cười đắc ý đông cứng trên mặt: "..." Tốt, đây là đâm chọc vào lòng ông a!
Chu Việt Thâm (周越深) bước ra khỏi văn phòng.
"Tiểu Chu, làm sao vậy, xong chưa? Cục trưởng nói gì sao?" Cha mẹ Lâm lo lắng hỏi.
Chu Việt Thâm (周越深) khẽ gật đầu: "Yên tâm, đã làm xong, chúng ta trở về đi."
"Xong rồi sao? Nhanh như vậy? Không cần làm thêm gì khác sao? Lát nữa còn cần tới không?" Mẹ Lâm ngơ ngác hỏi.
Chu Việt Thâm (周越深) khẽ lắc đầu: "Yên tâm đi, không cần lại tới."
Tư Niệm (司念) lại nhìn Chu Việt Thâm (周越深).
Nếu vừa rồi cô nghe không lầm, Cục trưởng cũ vừa rồi gọi anh là "Tiểu Chu".
Không có gì ngạc nhiên khi vừa rồi anh ấy đã nói trước mặt Trương Thuý Mai (张翠梅) rằng anh ấy nhờ mọi người chờ để giúp đỡ.
Tư Niệm (司念) vốn cho rằng anh có thể chỉ là người quen trong văn phòng.
Ai biết người đó là... Cục trưởng?
Không có gì lạ khi làm công việc kinh doanh lớn như vậy mà không có nguồn lực và mối quan hệ nhất định.
Không phải may mắn mà người đàn ông này có thể kiếm được nhiều tiền như vậy...
Tư Niệm (司念) nghĩ.
Chu Việt Thâm (周越深) tự nhiên chú ý đến câu hỏi của Tư Niệm (司念).
Anh đứng tại chỗ, hơi ngước mắt lên, quả táo Adam trượt xuống, đầu ngón tay nhéo sổ hộ khẩu, giữa lông mày hiện lên một tia cảm xúc.
Trước đây, anh chưa bao giờ thích làm phiền người khác.
Lần này, anh không kiên nhẫn...
**
Ngay khi cả nhóm trở về Lâm gia, sau đo hai người quay trở lại thôn Hạnh Phúc, họ đã bị mọi người chặn lại.
"Lão đại, nghe nói anh và chị dâu rất nhanh sẽ đi lĩnh chứng, chúng ta ăn mừng đi!"
Một nhóm người Vu Đông bưng rượu chạy tới, nói muốn chúc mừng hai người bọn họ.
Chu Việt Thâm (周越深) nhìn một đám người thật sâu, lông mày lạnh lùng: "Đừng nháo, tôi còn phải đi đến trường đón bọn nhỏ."
"Ông chủ ơi, từ bao giờ mà anh lo cho gia đình dữ vậy? Nhân hôm nay đẹp trời này em đi đón thay anh!"
"Mau nhanh lên, mọi người đang nấu cơm, chỉ đợi hai người các ngươi." Một đám người đẩy hai người đi tới trang trại.
Trang trại rộng rãi, thoáng mát, thỉnh thoảng mọi người nấu một nồi cơm to.
Vì chuyện của Chu Việt Thâm (周越深) và Lý Minh Quân, Vu Đông cảm thấy khá áy náy, dù sao anh cũng gián tiếp giúp tên khốn đó gây rắc rối.
Vì vậy, khi nghe tin hai người họ sẽ nhận được chứng nhận, họ đã ngay lập tức tổ chức bữa tiệc hôm nay.
Tư Niệm (司念) bị mọi người đẩy nhanh bước chân, cô ôm đứa nhỏ, có chút lảo đảo, vô thức nắm lấy tay người trước mặt.
Chu Việt Thâm (周越深) dừng lại quay đầu nhìn cô.
Nghĩ cô không muốn đi: "Làm sao vậy, muốn trở về sao?"
Tư Niệm (司念) hít một hơi: "Anh đi vội quá, ôm đứa nhỏ đi."
Chu Việt Thâm (周越深) sửng sốt một lúc, sau đó anh nói: "Được rồi, đừng đẩy."
Nói xong, anh bế đứa trẻ lên, một tay kéo Tư Niệm (司念) để cô đi đến trước mặt anh.
Thấy thái độ của anh, những người xung quanh lập tức huýt sáo.
Tư Niệm (司念) không hiểu đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ của những người xung quanh khiến cô có chút xấu hổ.
Khi họ vào đến trang trại, mọi người rót rượu cho cô, cô cũng không từ chối.
Trước kia, khi cô ở công ty, cô uống rượu số một, không ai dám đứng thứ hai.
Cô uống rượu rất khá.
Lâu lắm rồi không uống rượu, cô có chút thèm.
Chu Việt Thâm (周越深) nhìn cô thật sâu, thấy cô cười, có vẻ rất vui nên không nói.
Anh chỉ im lặng ôm Dao Dao (瑶瑶) đang tò mò, múc một ít canh và cơm trắng cho cô ăn.
Lâu lâu có người đến nâng ly, anh cũng không từ chối.
Họ đều là anh em, vì hiếm khi vui vẻ nên hôm nay đã uống rất nhiều.
Vu Đông nói rằng anh ấy sẽ đi xe máy giúp anh đón bọn trẻ, Chu Việt Thâm (周越深) cũng không nói gì.
Tư Niệm (司念) đang uống rượu với mấy chị dâu bên kia, giao đứa nhỏ cho cô ấy cũng không dễ dàng gì.
Đứa trẻ đã ăn no, bây giờ ngủ thiếp đi trong vòng tay của Chu Việt Thâm (周越深).
Chu Việt Thâm (周越深) nhìn khuôn mặt hồng hào của con gái, đôi tay nhỏ bé còn đang nắm chặt ống tay áo của anh, thật đáng yêu.
Anh bế con cẩn thận đi vào phòng làm việc.
Đặt đứa trẻ xuống, Chu Việt Thâm (周越深) đi đến cửa sau, đốt một điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên, có một âm thanh từ phía sau.
Chu Việt Thâm (周越深) cau mày và quay đầu lại nhìn.