Hơn nữa, dám ở kinh thành đặt thuốc nổ, người đứng sau than phận không đơn giản.
Nàng sai người điều tra xem kẻ nào đã thả đèn đó, lại sai Lăng Nhược dẫn người bảo vệ các tỷ tỷ về, mình ở lại với Tô Việt đi dọc bờ sông tìm kiếm.
Tiếng nổ rất lớn làm toàn thành kinh động, hoàng đế sai ngườ đến hỏi thăm tình huống, gia đinh các nhà quyền quý cũng liên tục chạy tới nghe ngóng.
Nghe nói Tề vương điện bay xuống lấy đèn bị nổ không rõ tung tích, mọi người đều cực kỳ khiếp sợ, nói không ra lời.
Tô Việt nắm chặt tay Tô Mạt:“Mạt nhi, muội nói đây có phải là pháo của Tống gia không?”
Tô Mạt lạnh lẽo:“Nhị ca, giờ không thể suy đoán lung tung.”
Khi mọi việc trở nên hỗn loạn, nguy hiểm nhất là mất kiểm soát. Cần phải bình tĩnh mói có thể thấy được manh mối trong đống hỗn loạn, đưa trực giác đi đúng hướng.
Tô Mạt đang đi với nhị ca thì thấy đại ca đang hộ tống Tả tiểu thư trở về, Bùi Bảo Khương cũng đi theo, mặt nàng trắng bệch vì chứng kiến cảnh kinh khủng khi nãy nhưng Tả tiểu thư bên cạnh thì khá hơn nhiều. Nàng cũng bị bất ngờ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Nàng an ủi Tô Mạt: “ Tề Vương chắc chắn không sao.”
Tô Mạt đáp lễ: “Đa tạ cát ngôn, Tề vương điện hạ tự nhiên không có việc gì.”
Người nào muốn hắn có chuyện, không dễ đâu.
Bùi Bảo Khương nhịn không được chạy qua nắm tay Tô Mạt: “ Tại sao lại như vây? Sao trong nước lại có thuốc nổ?”
Thấy nnagf mặt đầy nước mắt, Tô Mạt biết nàng thật sự lo:“Yên tâm, không có việc gì.”
Nàng dần dần đoán được thuốc nổ đó được đặt như thế nào? Thứ này mới nhìn thì thấy lợi hại hơn lôi đạn của Thủy quỷ, nhưng công lực của nàng giờ khác ngày xưa.
Lúc mọi người còn hỗn loạn, nàng rõ ràng cảm giác được thuốc nổ dưới đó không lợi hại như vậy, nhưng do kẻ đứng phía sau đặt rất nhiều lôi đạn trong nước, lại còn cài ở nhiều chỗ nên mới tạo nên chấn động lớn vậy.
Hỏa lực cỡ này không làm khó được Hoàng Phủ Cẩn, hơn nữa mấy người A Lí không tìm nàng, chứng tỏ hắn không sao. Có lẽ, hắn đang làm gì đó nhưng không tiện nói với nàng.
Có điều, nàng muốn biết mục đích của kẻ đứng sau lưng là gì? Chắc chắn không phải vì nổ Hoàng Phủ Cẩn.
Sau vụ thích khách ở hoàng cung, ai cũng có thể ý thức được một vấn đề, Hoàng Phủ Cẩn là bức tường chắn lớn nhất trước hoàng đế, chỉ cần hắn ở, không ai ám sát được hoàng đế.
Cho dù kẻ đó có là Vu Hận Sinh võ công cái thế, mưu kế dày đặc cũng không bị bại dưới tay Hoàng Phủ Cẩn, cuối cùng bị bắt.