Tô Mạt vì bảo trì sự hưởng thụ cao quý của khách nhân để họ vừa cảm thấy hư vinh vừa nhận được sự thỏa mãn tốt nhất nên nàng không mở thêm chi nhánh ở kinh thành cùng những nơi khác.
Điều này khiến cho trà lâu tương lai trở thành một truyền kỳ trong kinh thành, đánh dấu công trình ở kinh thành. Phàm là những người đến kinh thành, nếu chưa tới trà lâu tương lai, vậy thì không thể coi là đã tới.
Vì để cho những người bình dân cũng có thể hưởng thụ loại không khí này, Tô Mạt xác định mỗi tháng sẽ có hai ngày ưu đãi giá đặc biệt rẻ. Ngoại trừ những nhã gian thì cả mặt tiền của trà lâu đều tham gia hoạt động này. Mà những nhóm thân sĩ tự nhận là có tiền có địa vị bởi vì hai ngày này có giá ưu đãi, thu hút bình dân, bọn họ sẽ tự động đi nhã gian hoặc ở nhà không đến để tránh tự hạ thân phận.[]
Cũng bởi vì vậy mà buôn bán càng thêm náo nhiệt.
Tháng này Lễ bộ sẽ cử hành khoa thi Hội, những thí sinh tới tham gia kỳ thi chiếm hết tất cả chỗ ngồi. Bọn họ cao hứng bàn luận, múa bút vẩy mực đầy một mặt lại một mặt bình phong.
Tô Mạt cũng không hạn chế bọn họ vẽ lên đó. Những thí sinh này không biết chừng sẽ công thành danh toại, những bức tranh này về sau sẽ trở thành những bức vẽ đẹp của danh nhân.
Nàng đứng trong một căn phòng trên lầu nhìn đại sảnh phía đối diện khách đến khách đi, rất là thích ý. Nàng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn bên cạnh. Người này thật là kỳ quái, nam nữ người ta đều muốn bảo trì riêng tư cùng không gian riêng của mình, hắn thì tốt rồi, càng ngày càng thích dính lấy nàng ở chung một chỗ.
Thời gian làm việc hôm nay hắn còn cầm công văn đến trà lâu của nàng, ngồi im lặng ở chỗ kia phê duyệt công văn, một chút cũng không ầm ỹ làm phiền nàng nhưng lại khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng.
Tuy rằng hai năm trước hắn không nhận được câu trả lời minh xác của bệ hạ về việc cầu hôn, nhưng từ trước đến giờ hắn đều làm theo ý mình. Nếu Tô Mạt cũng thích hắn, vậy hắn liền thuận lý thành chương để nàng trở thành người của hắn.
Vì vậy tuy Tô Mạt đã lớn, nhưng hắn vẫn không dám nhổ răng cọp đến Tô gia cầu hôn.
Lấy về nhà cũng cần để nàng lớn lên, vì vậy hắn cũng chưa sốt ruột, mặc kệ có thời gian hay không đều phải đến cạnh nàng.
Nàng luôn nói hắn ở nơi này cũng phải làm việc, còn không bằng làm xong việc ở nha môn rồi đến. Thế nhưng hắn không chịu, cũng không nói cho nàng biết đây là thú vui của riêng hắn.[truyện chỉ được đăng tại ]
Mỗi ngày được thấy nàng khác với bản thân tự soi gương, soi gương sẽ không cảm thấy có biến hóa gì.
Nàng trong mắt hắn giống như một gốc mầm non đang chậm rãi lớn lên. Nhất là sáu tháng cuối năm ngoái, quả thực khiến người ta kinh ngạc.